Chương trước
Chương sau
Thế gia đại tộc bình thường, đệ tử mười bảy mười tám tuổi như Đổng Thành Vân thường sống rất thảnh thơi.

Chưa tới lúc chính thức xông xáo giang hồ, có gia tộc che chở. Thường ngày ngươi muốn sống phóng túng hay tu luyện võ công đều được.

Nhưng Đổng Thành Vân lại khác, hắn phải lo nghĩ nhiều chuyện.

Phụ thân hắn từng tranh đoạt vị trí gia chủ cùng gia chủ hiện tại của Đổng gia, Đổng Tê Khôn. Vì vậy Đổng Tẽ Khôn cũng không ưa hắn.

Đương nhiên Đổng Tẽ Khôn thân là gia chủ Đổng gia, không thể làm chuyện chèn ép tiểu bối được. Nhưng chỉ cần Đống Tẽ Khôn tỏ thái độ, Đổng Thành Vân đương nhiên không thể sống dễ chịu

Cho nên trong nội bộ Đổng gia, Đổng Thành Vân có thể nói là bị chèn ép nặng nề, mặc dù là người của chỉ chính nhưng đãi ngộ còn không bằng người của chỉ phụ.

Nếu thế hệ hẳn còn không khởi sắc, nhánh của hắn sẽ biến thành chỉ phụ.

Gia tộc ban cho hân rất ít đan dược, mặc dù Đổng Thành Vân tu luyện cực kỳ khắc khổ, nhưng không có đan dược trợ giúp, thiên phú bản thân hắn lại không quá tốt, bất luận cảnh giới hay thực lực đều kém xa những đệ tử chi chính khác.

Trong thế hệ trẻ của Đổng gia, đệ tử xuất sắc nhất đã đạt tới cảnh giới Nội Cương hay Ngoại Cương, thế nhưng hắn vẫn lần lữa trong cảnh giới Tiên Thiên. Mặc dù hắn vẫn xuất sắc hơn đại đa số đệ tử, nhưng như vậy chứ đủ. Cho nên hắn chỉ có thể căm tiền bạc tiết kiệm được tới đây thử thời vận.

Đúng lúc này, một giọng chế nạo lại vang lên: “Ôi chao, đây chẳng phải nhị thiếu gia của Đổng gia à? Sao lại chạy tới nơi này kiếm ăn?”

'Đổng Thành Vân ngẩng đầu nhìn lại, một người trẻ tuổi mặc áo trắng đang ngồi trong quán rượu ven đường, mỉm cười trêu tức với hẳn.

Đổng Thành Vân lộ vẻ giận dữ, người này tên là Phương Lâm, là đệ tử trẻ tuổi của một gia tộc nhỏ ở Tây Sở. Vốn đĩ bọn họ không oán không thủ, hơn nữa 'Đổng Thành Vân cho dù không có địa vị nhưng vẫn là người trong chỉ chính của Đổng gia. Nhưng người này lại giao hảo với vài người khác cũng trong chỉ chính của Đống gia, đám người đó lại ngứa mắt với Đống Thành Vân, cho nên lúc này hẳn mở miệng châm chọc chẳng chút kiêng kỵ, không phải lo chuyện đắc tội với Đổng gia.

Còn lúc này trong quán rượu lại có vài bóng người thò đầu ra, chính là đám đệ tử trực hệ của Đổng gia.

Nhìn Đổng Thành Vân, đám người cười lạnh nói “Ta nói này Đổng Thành Vân, gia tộc phát tài nguyên tu luyện cho ngươi còn chưa đủ sao? Ngươi còn chạy ra đây cướp đồ với đám võ giả tán tu nữa, đúng là mắt mặt xấu hổ!

Nghe lời ta, bỏ cái suy nghĩ đó đi. Tranh cái gì mà tranh, ngươi tưởng ngươi còn tranh được chứ người thừa kế gia chủ hay sao?”

- Đổng Thành Vân xiết chặt nắm tay, có điều hắn không nói một câu, chỉ quay người bỏ đi. Cảnh tượng này lại khiến đám người trong quán rượu cười ha hả.

Lúc này Đổng Thành Vân lại không biết, trong một con hẻm khác, Sở Hưu và Viên Cát đang đứng đó, âm thầm quan sát hắn.

Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Tiểu tử này thế nào?”

Viên Cát đại sư gật đầu nói: “Không tệ, cũng là kẻ có tài. Tuổi còn trẻ nhưng nhịn được cơn tức như vậy, không nổi nóng, rất hiếm có.

Hiếm có hơn hết là hẳn vừa có thể ẩn nhắn vừa có nghị lực. Nếu hẳn trưởng thành tương lai cũng là người tài.

Chỉ có điều thiên phú vốn là ông trời ban cho, nếu thiên phú không tốt, có cố gắng đến đâu cũng vô dụng.

Thật ra trong mỗi gia tộc không thiếu những người như vậy, nhưng cuối cùng không mấy ai lật ngược thế cờ, thật sự quật khởi!"

Viên Cát đại sư làm thầy tướng nhiều năm, mắt nhìn người vẫn khá chuẩn.

Người người đều hô nhân định thắng thiên, ông trời nợ ngươi hay nhường ngươi mà lăn nào cũng để ngươi thắng?

Người như Đổng Thành Vân, ẩn nhẫn đủ, nghị lực đủ, nhưng cuối cùng mọi thứ lại phải xem thiên phú và vận may. Không có những thứ này, nhuệ khí cứ kéo dài, ẩn nhẫn mãi cuối cùng cũng hóa thành mềm yếu.

Sở Hưu lạnh nhạt đáp: “Thiên phú không tốt ta sẽ cho hẳn thiên phú. Vận may kém ta sẽ cho hân vận may. Tạo thế bên ngoài như vậy cũng được rồi, không cần chờ đợi nữa, chọn hắn đi, tiện tay đưa một cơ duyên.”

Viên Cát đại sư âm thầm lắc đầu, cơ duyên của Sở Hưu đâu dễ lấy được? Cơ duyên và nguy hiểm luôn cùng tồn tại

Có điều Viên Cát đại sư không phản đối, hắn cũng chẳng phải người tốt đẹp gì, mình sống còn chẳng dễ dàng, còn hơi sức đâu quan tâm tới người khác?

Lúc này Đổng Thành Vân cầm tiền của mình tích cóp được mua linh dược, vừa trở về vừa xiết chặt nằm tay, ánh mắt lấp loáng vẻ không cam lòng.

Nếu phụ thân hắn còn sống, cho dù không thành gia chủ, đám người đó làm gì có gan ức hiếp mình như vậy?

Quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Đợi tới khi thực lực mình cường đại chắc chắn sẽ trả hết những uất ức tủi nhục lúc này trở lại!

Đúng lúc này, một giọng nói vang lên trong đầu hắn.

“Quân tử báo thù mười năm chưa muộn? Nếu ngươi thật sự muốn báo thù, vậy phải nghĩ cách từ sớm vào!

Lực lượng của hận ý rất mạnh, nhưng lực lượng của thời gian còn mạnh hơn.

Giờ trong lòng ngươi có ý hận, cho nên ngươi có thể mượn lực lượng và nghị lực của hận ý để ẩn nhẫn khổ tu.

Nhưng thời gian sẽ từ từ mài mòn, đến khi thù hận của ngươi không còn nữa, vậy ngươi còn sót lại gì đây? Chỉ có nhẫn nhịn. Nhịn tới cuối cùng thậm chí còn chẳng có sức đứng lên nữa.”

Đổng Thành Vân kinh hãi nhìn bốn phía, vẫn là người người đi qua đi lại, rốt cuộc ai đang nói?

Đúng lúc này, giọng nói kia lại cất lên: "Ta tặng. ngươi một chuyện may. Còn về ngươi dùng chuyện may này vào việc nào, vậy do chính ngươi. Chỉ hy vọng ngươi không bôi nhọ nó.”

Giọng nói kia ngừng lạ trong đầu Đổng Thành 'Vân lập tức xuất hiện một hình ảnh, đó là một bóng người đang xuất đao. Chỉ là một đao đơn giản nhưng lại bao hàm khí thế không gì sánh kịp, hám sơn phá hải, uy thế cường hãn tới cực hạn, khắc sâu trong đầu. hắn.

Một khắc sau, hắn chợt mở mắt. Mình vẫn đứng lặng trên con đường đầy người qua lại. Có điều lúc này sắc mặt hẳn đã trắng bệch, mồ hôi đổ xuống như mưa, chẳng khác nào vớt từ dưới nước lên. Người đi đường xung quanh cũng đang tò mò nhìn hẳn.

Gương mặt Đổng Thành Vân lộ vẻ kỳ dị, lập tức quay người bỏ đi

Trong hẻm nhỏ, Viên Cát đại sư nịnh bợ: “Tinh thần lực Sở đại nhân quả thật cường hãn, thao tác. nhập vi chỉ tiết như vậy, e rằng ngay vị lão tổ Hạ Hầu thị đã tu luyện Ngự Thần Thuật tới đại thành cũng chẳng sánh kịp ngài”

Sở Hưu lạnh nhạt nói: "Đừng nịnh bợ, chút thủ đoạn nhỏ mà thôi.”

Không phải Sở Hưu đang khiêm tốn, đây đúng là thủ đoạn nhỏ.

Vừa rồi không phải Sở Hưu giao Thất Đại Hạn cho Đống Thành Vân. Phải biết ngày trước Sở Hưu đã cực kỳ tiếp cận cảnh giới tông sư võ đạo, nhưng y chỉ nhìn thoáng qua đao chiêu Phá Hải cũng bị phản phệ tới hộc máu.

Giờ nếu Sở Hưu thật sự truyền Phá Hải cho Đổng Thành Vân, có lẽ hẳn sẽ lập tức nổ đầu.

Cho nên y chỉ dùng Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp cưỡng ép truyền ý chí của mình vào trong đầu Đổng Thành Vân, đồng thời truyền Phá Hải vào. Đương nhiên không phải Phá Hải nguyên bản, chỉ là một hình ảnh của Sở Hưu khi sử dụng Phá Hải, cực kỳ mơ hồ. Có điều do chính Sở Hưu chủ động truyền vào trong đầu Đổng Thành Vân, cho nên khi Đổng Thành Vân vận dụng cũng phát huy được uy lực nhất định, hơn nữa còn không yếu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.