Trương Thừa Trinh đang muốn đi khỏi, Trương Toàn Tông lại căm tức nhìn Viên Cát, tức giận nói "Viên Cát Không ngờ ngươi lại là loại người như vậy! Uổng cho lúc đầu ta hao tâm tổn sức giúp ngươi đặt chân tại Long Hổ Sơn, không ngờ kẻ ta giúp lại là một tên chuột nhất hèn nhát ham sống sợ chết!”
Viên Cát vẻ mặt áy náy thí lễ với Trương Toàn Tông, đúng là hẳn có lỗi với vị lão bằng hữu này.
Có điều mạng người chỉ có một, hắn không thể vì bằng hữu mà không tiếc mạng sống, cùng lắm là không đâm bằng hữu hai đao trong thời khắc quan trọng mà thôi.
Trương Thừa Trinh lạnh nhạt nói: “Đi thôi sư thúc, mỗi người có duyên phận của người đó. Vẽ núi thôi, không thì mọi sẽ phải chịu đói thật đấy”
Trương Toàn Tông hừ lạnh một tiếng, theo Trương Thừa Trinh rời đi.
Thánh nữ Bái Nguyệt Giáo nhìn Sở Hưu, cười cười nói: “Sở đại nhân, nhường Viên Cát cho ta đi? Ngươi đường đường nam tử hán đại trượng phu, không đến mức cướp người với một nữ tử nhu nhược như ta chứ?"
Sở Hưu lắc đầu nói: "Viên Cát đại sư hết sức quan trọng với ta, ta không thể nhường kẻ này đi được.
Huống hồ thánh nữ Bái Nguyệt Giáo trước nay đâu phải nữ tử nhu nhược. Nếu ngươi là nữ tử nhu nhược, vậy những người chết dưới cổ thuật của ngươi là gì?"
Thánh nữ Bái Nguyệt Giáo không vui vẻ lắc đầu nói: “Nam nhân không hiểu phong tình đúng là đáng ghét. Vậy đổi một cách nói khác, hôm nay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-luan-ma-chu/3516004/chuong-884.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.