Chương trước
Chương sau
Phương Thất Thiếu nói vậy mang ý mặc dù hắn là Thiên Nhân Hợp Nhất, nhưng có thể so với tông sư võ đạo.

Đương nhiên Phương Thất Thiếu nói lời này chỉ dùng giọng tự thuật chứ không phải khoe khoang.

Đối với Phương Thất Thiếu mà nói, hắn chỉ khoe khoang trí tuệ của mình, khoe khoang vẻ anh tuấn của mình, chỉ không khoe khoang thực lực của mình. Lời hắn vừa nói chỉ là sự thật mà thôi.

“Người của Việt Nữ Cung không tới à?” Sở Hưu kinh ngạc. hỏi.

Phương Thất Thiếu lắc đầu nói: “Ai mà biết được? Mấy năm gần dây Việt Nữ Cung sa sút khá nặng nề, tính cách nữ nhân Lâm Phong Nhã kia lại cực kỳ cố chấp, mấy nhà khác trong Ngũ Đại Kiếm Phái đều không thích giao tiếp với các nàng, nể mặt nàng là nữ nhân cũng không tính toán gì.

Nhan Phi Yên thì không tệ, cô nàng này không phải hạng dễ đối phó. Có điều mặc dù nàng ta khá xinh đẹp nhưng thực lực hơi kém, có lẽ không tới đâu.

Mặc dù Nhan Phi Yên cũng là một trong mười hạng đầu Long Hổ Bảng, giờ cũng đã đạt tới cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, thế nhưng so với Phương Thất Thiếu nàng vẫn kém rất nhiều. Những võ giả như Phương Thất Thiếu và Tông Huyền đều đã có thực lực đối kháng chính diện với tông sư võ đạo.

Đúng lúc này, Phương Thất Thiếu đột nhiên nghĩ ra điều gì, hắn bèn nói: “Có điều ta nghe được một tin đồn linh tỉnh từ đệ tử khác trong Kiếm Vương Thành.

Nói là Lã Phụng Tiên Lã huynh đang ở chung chỗ với nữ nhân Nhan Phi Yên kia.”

Sở Hưu sửng sốt, sau đó lắc đầu nói: "Không thể nào. Có quy củ của Việt Nữ Cung đó, Nhan Phi Yên sẽ không ở chung với bất cứ ai.

Ngày trước Doanh Bạch Lộc theo đuổi như thế Nhan Phi 'Yên còn chẳng đáp ứng, sao giờ lại ở chung với Lã huynh được? Ngươi thấy nàng là loại nữ nhân vì tình yêu mà mất đi lý trí hay sao?”

Sở Hưu nói vậy không phải chất vấn thực lực và mị lực của Lã Phụng Tiên, y chỉ không tin Nhan Phi Yên sẽ ở bên một nam nhân nào mà thôi, cho dù nam nhân này là tuấn kiệt trẻ tuổi tiền đồ vô hạn như Lã Phụng Tiên.

Trong lòng Nhan Phi Yên, thứ quan trọng nhất vĩnh viễn là tông môn. Ngày trước Doanh Bạch Lộc theo đuổi nàng bao lâu như vậy, sỉ tình là thế. Kết quả Nhan Phi Yên vẫn nhẫn tâm cự. tuyệt, từ điểm này có thể thấy ý tưởng và tính cách của Nhan Phi Yên.

Thế nhưng giờ Phương Thất Thiếu lại nói Lã Phụng Tiên và Nhan Phi Yên ở bên nhau, chuyện này quả thật quái đản.

Mặc dù theo Sở Hưu, thành tựu tương lai của Lã Phụng Tiên thậm chí vượt xa Doanh Bạch Lộc, thế nhưng trong mắt những người khác rõ ràng giờ Doanh Bạch Lộc xuất sắc hơn Lã Phụng Tiên.

Phương Thất Thiếu cười hắc hắc “Tình yêu mà, ai mà nói chính xác được?”

Sở Hưu nghiêng đầu nhìn hẳn: “Ngươi mà cũng hiểu tình yêu à? Trừ lúc đạo thanh lâu ra, có lúc nào ngươi từng chạm vào nữ nhân?”

Phương Thất Thiếu đang muốn phản bác, nhưng lại bị câu này của Sở Hưu chặn cho không nói được thành lời.

Bình tâm xét lại, mặc dù Phương Thất Thiếu không anh tuấn nhưng cũng không xấu, lại thêm thân phận hắn là người thừa kế Kiếm Vương Thành, kiếm khách tuyệt đỉnh trong thế hệ trẻ, hẳn phải được nữ nhân hoan nghênh. Nhưng sự thật là cái miệng của hắn quá mất hình tượng, cơ bản không nữ nhân nào muốn nói chuyện phiếm với hắn, cẩn thận kẻo tức chết mất.

Mạc Thiên Lâm ở bên cạnh thở dài nói: “Hỏi thế gian tình là vật chi..."

Câu tiếp theo của hắn còn chưa nói xong, Sở Hưu đã thản nhiên nói: “Bài thơ này ta còn quen hơn ngươi. Chẳng phải bị nữ nhân đá à? Cũng hiểu thế nào gọi là tình, thế nào gọi là yêu chắc?”

Mạc Thiên Lâm cũng bị câu này của Sở Hưu chặn họng, có điều lúc này hắn lại đột nhiên thấy được gì đó, chỉ xuống dưới núi kinh ngạc hô lên: “Sở huynh, ngươi nhìn xem!”

Vừa rồi Sở Hưu còn đang thảo luận cùng Phương Thất Thiếu và Mạc Thiên Lâm về chuyện Lã Phụng Tiên và Nhan Phi 'Yên, thế nhưng quay đi quay lại đã có một nhóm người lên núi, trong đó đại đa số là nữ tử cầm kiếm, chính là Nhan Phi Yên cùng võ giả Việt Nữ Cung. Trong số đó chỉ có một nam tử, chính là Lã Phụng Tiên.

Thấy cảnh này, Sở Hưu cau mày, chuyện này là thật?

Lúc này Lã Phụng Tiên cũng thấy đám người Sở Hưu, hắn lập tức mỉm cười tới chào: “Sở huynh, Phương huynh, Mạc huynh, các ngươi tới sớm vậy."

Chào hỏi nhau một tiếng xong, Sở Hưu nhìn đám người Việt Nữ Cung rồi hỏi Lã Phụng Tiên: “Lã huynh, ngươi ở chung với Nhan cô nương à?”

Lã Phụng Tiên gật đầu rất tự nhiên: “Đúng vậy.”

Đối với Lã Phụng Tiên mà nói, nam nữ yêu nhau là chuyện rất bình thường, thoải mái thừa nhận là được.

Sở Hưu nhíu mày: “Nhưng quy củ Việt Nữ Cung thì sao? Ngươi cũng biết đệ tử Việt Nữ Cung tuyệt đối không gả ra ngoài, còn chưa nói tới Nhan Phi Yên là người thừa kế đời tiếp theo của Việt Nữ Cung.

Lã Phụng Tiên cười cười nói: “Chuyện này ta cũng biết, cho nên Phi Yên nói trước mắt nàng chỉ đi cùng ta theo danh nghĩa, chờ đến lúc nàng giúp Việt Nữ Cung vượt qua giai đoạn gian nan, chọn ra một người thừa kế thích hợp, nàng mới để Việt Nữ Cung trục xuất nàng khỏi tông môn, chính thức đi cùng ta, đồng thời gả cho ta.”

Nghe Lã Phụng Tiên nói vậy, không riêng gì Sở Hưu, cả Phương Thất Thiếu

cùng Mạc Thiên Lâm ở bên cạnh cũng cau mày.

“Vậy thời gian vừa qua ngươi luôn giúp Việt Nữ Cung và Nhan Phi Yên?”

Lã Phụng Tiên gật đầu nói: “Cung chủ Lâm Phong Nhã của Việt Nữ Cung bị thương chưa khỏi, một số hạng ác tặc vô sỉ muốn nhân cơ hội này ức hiếp mấy cô gái Việt Nữ Cung nhưng đều bị ta ngăn cản."

“Đám người Thủy Vô Tướng thì sao? Không đi cùng ngươi à?”

“Ta bảo bọn họ ở lại Việt Nữ Cung hỗ trợ, vừa vặn chuyện Thương Lan Kiếm Tông cả Ngũ Đại Kiếm Phái đều tới tham dự. Lâm cung chủ không thể đến, Phi Yên sợ thực lực không đủ, cho nên ta theo nàng tới đây.”

Mọi người còn đang nói chuyện phiếm, bên Việt Nữ Cung cũng như đang bàn bạc gì đó, Lã Phụng Tiên lại bị Nhan Phi Yên gọi về.

Sở Hưu nhíu mày nói: “Chư vị, các vị thấy sao?”

Phương Thất Thiếu hừ khẽ một tiếng nói: “Dùng mắt mà nhìn, dù sao ta cũng không tin nữ nhân Nhan Phi Yên lại vì một nam nhân mà để sư môn trục xuất mình khỏi Việt Nữ Cung, huống hồ với thiên phú thực lực của nàng, Việt Nữ Cung sẽ thả người chắc?”

Mạc Thiên Lâm chỉ cười khổ nói: “Chẳng lẽ tình yêu thật sự khiến người ta mê muội? Lã huynh lúc bình thường đâu có phải người thiếu lý trí.”

Sở Hưu không nói gì, ngược lại y cảm thấy Lã Phụng Tiên như vậy rất bình thường.

Thật ra Lã Phụng Tiên chỗ nào cũng tốt, chỉ có điều quá dễ tin người.

Sở Hưu tin chắc nhân tính bản ác, cho nên y thường xuyên dùng ác ý lớn nhất phỏng đoán một người.

Còn Lã Phụng Tiên lại vừa vặn ngược lại, hắn tin rằng nhân tính bản thiện. Chỉ cần ngươi không để lộ ác ý với hẳn, hắn sẽ dùng lòng chân thành lớn nhất đối đãi với ngươi.

Trong cốt truyện gốc, Lã Phụng Tiên đã bị Nhiếp Đông Lưu lừa chạy quanh, cuối cùng nếu không nhờ vận may cơ duyên của Lã Phụng Tiên quả thật kinh người, có lẽ đã bị lừa chết rồi.

Giờ cũng vậy, mặc dù Sở Hưu không thể nói chắc như đỉnh đóng cột là Nhan Phi Yên đang lừa gạt Lã Phụng Tiên, có điều y thấy chuyện này tuyệt đối không đơn giản như vậy.

Việt Nữ Cung giờ đang lúc suy yếu, Lâm Phong Nhã thụ thương, thực lực Nhan Phi Yên mặc dù không tệ nhưng cũng chỉ là không tệ, còn xa mới đạt tới mức so được với tông sư võ đao.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.