Chương trước
Chương sau
Trần Hổ cần răng nói: “Thiếu bang chủ yên tâm, mối quan hệ mà bang chủ lưu lại ngày trước không phải chỉ có mình Thẩm gia”

Nói xong, Trần Hổ lập tức dẫn Phương Vân lên đường, tới thế lực khác cầu viện, có điều lăn này không được may mẫn như trước.

Hàn Phong, môn chủ Thiên Đao Môn ở Yến Đông cũng là hảo hữu của Phương Đại Thông. Binh khí của Thiên Đao Môn đều nhờ vào con đường buôn bán của Cự Linh Bang, mua được ở Thần Binh Các bên Đông Tề.

Thế nhưng khi Trần Hổ tới cửa thậm chí không gặp được Hàn Phong, đã trực tiếp bị một đệ tử chặn lại.

Trần Hổ cau mày nói: “Ngươi có ý gì? sao không để ta gặp hàn môn chủ?”

Đệ tử kia thản nhiên đáp: "Xin lỗi, môn chủ không có mặt”

“Vậy ta muốn gặp phó môn chủ”

Đệ tử kia thậm chí chẳng buồn do dự đáp: “Phó môn chủ cũng không có mặt.”

"Trần Hổ tức giận nói: “Thiên Đao Môn lớn như vậy, môn chủ cùng phó môn chủ đều không có mặt, thậm chí chẳng có một quản sự, ngươi coi ta là kẻ ngu hay sao?"

Đệ tử kia cười lạnh nói: “Trần trưởng lão, không phải ta coi ngươi là kẻ ngụ, phải nói là e rằng ngươi coi Thiên Đao Môn ta là kẻ ngu mới đúng?

Cự Linh Bang nhà ngươi xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ chính ngươi không hiểu ư?

Trước đó ngươi tới tìm Thẩm gia trang, kết quả sau đó Thẩm gia trang bị người của Trấn Võ Đường tìm tới cửa, Thẩm Trường Bình bị giết chết.

Xin lỗi, Thiên Đao Môn ta ngày trước không tham gia liên minh trừ ma gì cả, càng không muốn chui đầu vào chỗ chết. Hai vị muốn đi đâu ta không xen vào, nhưng tuyệt đối đừng liên lụy tới Thiên Đao Môn chúng ta!"

Nối xong đệ tử kia trực tiếp đóng cửa, để lại Trần Hổ cùng Phương Vân vẻ mặt phẫn nộ.

Trần Hổ nổi giận mắng: “Hạng vong ân phụ nghĩa! Ngày trước Thiên Đao Môn các ngươi đắc tội với mấy đại tộc tại Yến Đông, bị người ta liên thủ đánh tới cửa, nếu không nhờ bang chủ của chúng ta ra mặt hỗ trợ hòa giải, Thiên Đao Môn các ngươi đã bị hủy diệt tử lâu rồi!"

Mặc dù Trần Hổ đứng ngoài cửa chửi bới nhưng bên trong Thiên Đao Môn vẫn không hề lay động. Rơi vào bước đường cùng, Trần Hổ chỉ đành quay người bỏ. đi.

Lúc này trong Thiên Đao Môn, môn chủ Hàn Phong đang uống trà với một đám trưởng lão Thiên Đao Môn, dáng vẻ nhàn nhã.

Trần Hổ mắng hắn vong ân bội nghĩa, Hàn Phong lại chẳng buồn để ý.

Đúng là Phương Đại Thông đã từng giúp hắn, nhưng trên giang hồ giúp đỡ lẫn nhau, nợ ân tình nhau là chuyện hết sức bình thường, Phương Đại Thông giúp hắn chẳng qua là tiện tay mà thôi.

Nếu là việc nhỏ bình thường, Hàn Phong cũng chẳng ngại ra tay giúp đỡ, trả lại ân tình ngày trước.

Nhưng đây là chuyện đoạt mạng, Hàn Phóng không muốn như Thẩm Trường Bình, chẳng hiểu sao lại mất mạng.

Đúng lúc này, đột nhiên có đệ tử tiến vào bẩm báo: “Môn chủ, bên ngoài có người tự xưng là người của Trấn Võ Đường muốn cầu kiến môn chủ.”

Đám người Hàn Phóng hai mặt nhìn nhau.

Mình đã chặn Trần Hổ và Phương Vân ngoài cửa rồi, chẳng lẽ bọn họ không biết à?

Hàn Phong ho khan một tiếng rồi nói: “Đừng hoảng hốt, chúng ta không thu lưu hai tên kia, sợ cái gì? Mời người vào.”

Một lúc lâu sau, Đường Nha mới dẫn người vào, cười ha hả nói: “Xin chào Hàn môn chủ."

Hàn Phong cũng vội vàng đứng dậy chắp tay nói: "Chư vị đại nhân Trấn Võ Đường khách khí quá. Ta biết các vị muốn đuối bắt tên Trần Hổ cùng Phương Vân cho nên không thu lưu bọn họ.

Giờ bọn họ vừa chạy không lâu, nếu các vị đại nhân đuổi theo sẽ kịp đấy.”

Đường Nha cười tủm tỉm nói: "Không vội, thực ra chúng ta định tìm Hàn môn chủ cơ."

Trong lòng Hàn Phong bỗng dâng lên cảm giác bất ổn: “Tìm ta làm gì?”

Đường Nha lấy hiệp nghị Trấn Võ Đường ra ném cho Hàn Phong nói: “Hàn môn chủ, ký nó đi, sẽ có lợi đấy."

Hàn Phong đọc lướt qua nội dung hiệp nghị, thiếu chút nữa tức tới hộc máu.

Rõ ràng mình không hề thu lưu hai tên Trần Hổ cùng Phương Vân, sao phiền phức vẫn kéo tới cửa?

Nhẫn nhịn nửa ngày, Hàn Phong mới uất ức thốt lên một câu: “Các ngươi không tuân thủ quy củ!”

Đường Nha rất tự nhiên gật đầu nói: "Ngươi nói đúng, chúng ta vốn không có quy củ."

Nghe xong lời này, Hàn Phong thiếu chút nữa trở mặt với Đường Nha ngay đương trường.

Có điều không đợi hắn nói gì, Đường Nha lại tiếp tục lên tiếng: “Hàn môn chủ, ta biết ngươi muốn nói gì.

Đơn giản là uy hiếp ta mà thôi, một khi chúng ta làm lớn chuyện chọc giận võ lâm Bắc Yên, cuối cùng sẽ bị mọi người cùng tấn công, vân vân. Đúng không?

Ngươi nói có thể đúng, nhưng chúng ta bị mọi người đồng loạt công kích có liên quan gì tới ngươi?

Ngươi không ký, Trấn Võ Đường ta sẽ ra tay diệt Thiên Đao Môn. Còn chuyện sau đó Trấn Võ Đường ta ra sao không cần ngươi quan tâm. Hai việc này không quan hệ gì tới nhau. Đúng không?”

Lời nói của Đường Nha khiến Hàn Phong không biết nên trả lời ra sao, nghĩ như vậy có vẻ cũng không sai?

Triệu Thừa Binh bên cạnh nhìn Đường Nha, vị này theo Sở Hư đại nhân lâu như vậy, công phu đổi trắng thay đen đã được chân truyền bảy tám phần của Sở đại nhân.

Lúc này mặc dù Hàn Phong giận tới mức mặt mũi đỏ bừng nhưng cuối cùng vẫn ký hiệp nghị khuất nhục kia.

Hàn Phong không phải người cứng rắn, bằng không lúc trước hắn đã không quá đáng với Trần Hổ và Phương Vân như vậy.

Lúc này dưới uy hiếp của sinh tử, hẳn chỉ có thể chọn khuất phục.

Đường Nha cười tủm tỉm nói: “Tốt, tốt lắm. Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt. Đi thôi, tiếp tục đuổi giết 'Phương Vân' thôi.”

Hàn Phong sắc mặt âm trầm bất định đứng đó, lúc này rốt cuộc hẳn cũng hiểu, hóa ra đây đều là tính toán của tên Sở Hưu kia!

Bất luận chứa chấp hay không chứa chấp Phương Vân, thật ra kết quả đều chẳng khác gì.

Trên thực tế Sở Hưu đoán không sai, chiêu này của y ăn chắc tất cả các thực lực bị tìm tới cửa.

Phương Vân như một hòn đá thử vàng,kiểm tra tính cách của tất cả các tông môn, hay chí ít là tính cách những người cầm quyền.

Lựa chọn chứa chấp Phương Vân, đối chọi với Sở Hưu, vậy là rất cứng rắn. Có điều cứng rắn cũng vô dụng,bị tấn Võ Đường nắm được nhược điểm giết chết.

Còn những kẻ không chứa chấp giúp đỡ Phương Vân, vậy đương nhiên là hạng tham sống sợ chết. Trấn Võ Đường tìm tới cửa, hầu như không cần giết người, chỉ uy hiếp đã hàng phục được bọn họ.

Thủ đoạn này của Sở Hưu cực kỳ bẩn thiu, sau vài lần liên tục, thế lực võ lâm trên đất Yến Đông cũng hiểu. Rõ ràng tên Sở Hưu này đang đùa bỡn bọn họ.

Có điều mặc dù như vậy nhưng một khi gặp tình thế khó, không ai có cách nào khác.

Cho nên khi đối diện với tình huống như vậy, những thế lực kia hoặc tới những thế lực lớn cầu viện, hoặc mang theo tỉnh nhuệ trong tông môn hay gia tộc tạm lánh đi. Không trêu vào được chẳng lẽ không trốn được ư?

Cho nên dưới tình huống này, đám người Đường Nha càng không có cơ hội động thủ.

Thấy kế hoạch của mình không còn hiệu quả gì, Sở Hưu cũng lười đóng kịch. Y trực tiếp hạ lệnh cho đám người Thẩm Phi Ưng và Đường Nha toàn lực đuổi bắt Trần Hổ và Phương Vân!

Lúc này trong một miếu hoang trên con đường nhỏ ở Yến Đông, Trần Hổ cùng Phương Vân đã vô cùng thê thảm, quần áo rách rưới như ăn mày.

Thời gian vừa qua, mỗi ngày bọn họ đều chạy trốn, đã chẳng lo được chuyện gì khác.

Hơn nữa Trần Hổ cùng Phương Vân cũng không phải kẻ ngu. Sau vài lần bọn họ đã cảm giác được, rõ ràng kẻ đang truy đuổi có thể theo kịp, nhưng lại không hề xuất hiện trước mặt mình.

Lại thêm tin tức lan truyền trên giang hồ, Trần Hổ cùng Phương Vân đã hiểu, bọn họ bị Sở Hưu lợi dụng!

Những tông môn không thu nhận không giúp đỡ thì cũng thôi. Nhưng những tông môn chứa chấp bọn họ, sẽ thành đồng lõa của họ!

Đúng lúc này, xung quanh vang lên tiếng bước chân, nhưng Trần Hổ và Phương Vân thậm chí đã chẳng còn tâm trạng phản kháng.

Giá trị còn sót lại của bọn họ đã bị ép sạch, mọi chuyện rốt cuộc cũng kết thúc?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.