Chương trước
Chương sau
Còn vì sao đối phương lại đòi mình từ chỗ Sở Hưu, Thẩm Bạch có một suy đoán mơ hồ, có lẽ đối phương đến vì Vạn Kiếm Quy Tông.

Thực ra Thẩm Bạch đoán không sai, La Thần Quân đúng là nhắm vào Vạn Kiếm Quy Tông,

Thiên phú của Thẩm Bạch rất tốt, bằng không lúc trước Liễu Công Nguyên đã chẳng đặt toàn bộ tương lai Thương Lan Kiếm Tông lên người hắn.

Còn sau này Thẩm Bạch học được Vạn Kiếm Quy Tông, dùng cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất giao chiến với tông sư võ đạo, hoàn toàn có thể sánh vai cùng mười hạng đầu Long Hổ Bảng.

Bình thường, người có thiên tư như vậy, Thiên Môn thu làm đồ đệ cũng được, nhưng Thiên Môn lại không làm vậy, vì tuổi tác của hắn đã quá lớn.

Thiên Môn nhận đệ tử ngoại trừ nhìn thiên phú còn phải xem tuổi tác.

Chỉ những đệ tử được Thiên Môn bồi dưỡng từ nhỏ đến lớn mới có thể cam đoan lòng trung thành tuyệt đối với Thiên Môn. Những người khác cho dù thiên phú có tốt đến đâu đi nữa, Thiên Môn cũng không cần.

Vốn dĩ La Thần Quân chỉ đi ngang qua Quan Trung Hình Đường, thấy có người đang giao thủ nên tò mò tới quan sát. Không ngờ lần tới xem này lại thật sự thấy được đồ tốt.

Vị cường giả thân mang Vạn Kiếm Quy Tông kia từng có chút quan hệ với Thiên Môn, có điều sau khi hắn qua đời, trên giang hồ không còn tin về hăsn.

Còn hôm nay không ngờ Vạn Kiếm Quy Tông lại tái hiện trên giang hồ, nếu La Thần Quân có thể tìm được nơi vẫn lạc của cường giả kia, vậy thu hoạch của hắn trong chuyến đi lăn này sẽ vượt ngoài tưởng tượng.

Thấy Sở Hưu không lên tiếng, La Thần Quân cau mày, lạnh nhạt nói: "Ta bảo ngươi dừng tay lại, lui về phía sau!"

Thẩm Bạch thấy vậy cắn răng chạy về phía La Thần Quân.

Hắn biết La Thăn Quân không có thiện ý gì với hắn, nhưng chí ít La Thần Quân sẽ không giết hắn, còn Sở Hưu lại có sát ý với hắn.

Thương Lan Kiếm Tông vẫn còn, hắn không thể chết!

Lúc này giọng nói của Ngụy Thư Nhai lại vang lên bên tai Sở Hưu: “Tiểu tử Sở Hưu, đừng nóng vội! Lực lượng của Thiên Môn cao thâm khó dò, nếu ta không thụ thương còn có thể động thủ với La Thần Quân, nhưng lúc này nếu La Thần Quân có sát ý với ngươi, ta không cản được!"

Ngụy Thư Nhai cũng thầm lo lắng, sợ Sở Hưu giết đỏ cả mắt, thậm chí không buồn để ý tới cường giả Chân Hỏa Luyện Thần.

Có điều lúc này mặc dù Sở Hưu chưa giết tới đỏ mắt, nhưng dưới ma khí kích thích, đúng là y định xuất thủ.

Với thực lực mà Thẩm Bạch thể hiện ra vừa rồi, hắn đủ tư cách đúng trong trên Long Hổ Bảng mười, thậm chí năm hạng đầu Long Hổ Bảng.

Nếu lần này Thẩm Bạch không chết, có hắn dẫn dắt, chưa biết tương lai Thương Lan Kiếm Tông có thể hưng thịnh hay không nhưng chí ít sẽ mạnh hơn hiện tại.

Đến lúc đó, Sở Hưu phải nghênh đón với một đại địch, một đại địch có Vạn Kiếm Quy Tông, tiềm lực tương lai vô hạn!

Đối với kẻ địch như vậy, nên giết chết ngay khi bọn họ chưa kịp trưởng thành, như vậy mới là an toàn nhất.

Nhưng nghĩ tới cảnh La Thần Quân ra tay với Quan Tư Vũ, Sở Hưu lại thầm phát lạnh.

Tới cấp bậc như La Thần Quân, số lượng đã không thể đối phó nổi.

Có điều lúc này Sở Hưu chợt nhớ ra điều gì đó, một ý tưởng to gan sinh sôi trong lòng y.

Nguy hiểm, nguy hiểm tới cực điểm, nhưng nếu thành công Sở Hưu lại nhận được càng nhiều cơ duyên và lợi ích.

“Ngụy tiền bối, lát nữa lập tức dẫn đám người Lục tiên sinh đi đi, đừng đánh nữa!"

Truyền âm cho Ngụy Thư Nhai một câu như vậy xong, Sở Hưu không để Ngụy Thư Nhai phản ứng lại, tay đã cầm Thiên Ma Vũ chém thẳng về phía Thẩm Bạch.

Một đao này thần vận thiên thành, chỉ là một thức mở đầu nhưng lại như cắt qua không gian, khiến mọi thứ trước mắt Sở Hưu đều không còn phủ hợp với thế giới này.

Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm!

Lần này Sở Hưu không hề hư trương thanh thế, y mượn hai tầng Tụ Ma Trận ngưng tụ ma khí cường đại, cưỡng ép điều khiển Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm. Mặc dù chỉ có hình không có ý, nhưng như vậy đã đủ!

Ngay lúc Sở Hưu xuất thủ, Ngụy Thư Nhai căn bản không kịp ngăn cản. Ánh mắt La Thần Quân lóe. lên vẻ giận dữ.

“Muốn chết à!"

Ngày trước trong Quan Trung Hình Đường, Quan Tư Vũ dám đứng ra đối đầu với hắn thì cũng thôi, dù sao dẫu Quan Tư Vũ là sâu kiến nhưng cũng là con sâu cái kiến thực lực tương đối mạnh.

Nhưng tên tiểu tử trước mắt còn chẳng bằng con sâu cái kiến, không ngờ lại to gan không nghe lệnh mình, rốt cuộc hắn lấy đâu ra lòng tin đấy?

Chỉ trong chớp mắt, La Thần Quân nhẹ nhàng giơ tay điểm ra, không trung lập tức tỏa ra một luồng chấn động vô cùng kinh khủng, vô hình vô chất. Những nơi nó đi qua, mọi thứ đều tan vỡ, nguyên khí tịch diệt, lực lượng vô hình vô chất lại kinh khủng hơn cả hữu hình hữu chất!

Sở Hưu nổi giận gầm lên một tiếng, ma khí gần như che lấp toàn thân y dung nhập vào nhát đao này, không buồn để ý tới lực lượng của La Thần Quân, chỉ nhắm thẳng vào Thẩm Bạch!

Một đao đó chém ra như xé tan cả thời gian và không gian, tất cả mọi thứ trước mắt Sở Hưu như một bức họa bị chém thành hai nửa

Lực lượng chỉ pháp của La Thần Quân bị chém thành hai nửa, cả Thẩm Bạch cũng bị chém thành hai nửa. Thậm chí trong khoảnh khắc đó, hai nửa thi thể đó vẫn mang vẻ không cam lòng và không thế tin nổi!

'Rầm.'

Không phải tiếng vang, nhưng mọi người đều có một cảm giác kỳ dị, như có thứ gì đó rớt xuống, phát ra một tiếng vang nhỏ.

Tất cả khôi phục bình thường, thi thể Thẩm Bạch ngã trên mặt đất, lực lượng chỉ pháp của La Thần Quân bị chém thành hai nửa, đánh vào mặt đất bên cạnh Sở Hưu. Mắt đất lập tức nứt ra, chấn động lan tỏa, khe nứt khổng lồ kéo dài mấy mét mới dừng lại

Một nửa lực lượng còn lại Sở Hưu không cản nổi. Cho dù y vận dụng Thiên Tử Vọng Khí Thuật cũng không thể thấy hết chỉ tiết và tuyến đường của lực lượng đó.

Chỉ nghe một tiếng vang nhỏ cất lên, đan điền của Sở Hưu không ngờ bị đánh thủng một lỗ máu, nhưng lại không có máu tươi chảy ra.

Mọi người ở đây sửng sốt, chết rồi ư? Thẩm Bạch chết rồi? Sở Hưu cũng chết rồi?

Có điều không đợi mọi người phản ứng lại, trong đan điền Sở Hưu, ma khí xoay tròn, một lưỡng ma khí quanh quẩn như vòng xoáy, cuối cùng hội tụ thành một viên Chân Đan mang ma văn kỳ dị, tỏa ra lực lượng. cường đại tới cực điểm.

Mọi người ở đây đều rất quen thuộc với lực lượng này, vì trong số bọn họ có rất nhiều người đạt tới cảnh giới này.

Tông sư võ đạo, không ngờ Sở Hưu bước lên cảnh giới tông sư võ đạo trong thời điểm này!

Tê Nguyên Lễ lầm bẩm: “Bất Diệt Ma Đan! Là Bất Diệt Ma Đan! Thì ra là thế, tất cả đều do Sở Hưu cố ý!"

Tiếng tăm của Bất Diệt Ma Đan trên giang hồ không lớn, vì trừ Độc Cô Duy Ngã không ai ngưng tụ thành công.

Còn sau Độc Cô Duy Ngã, Côn Luân Ma Giáo bị hủy diệt, toàn bộ nhánh Ẩn Ma không ai đủ quyết đoán thử nghiệm ngưng tụ Bất Diệt Ma Đan theo cách chẳng khác gì tự tìm đường chết.

Tư liệu của Phong Mãn Lâu bao dung mọi thứ, Tề Nguyên Lễ thân là phó lâu chủ, không nói đọc vạn quyển sách nhưng cũng chẳng kém bao nhiêu. Đương nhiên hẳn biết thông tin về Bất Diệt Ma Đan.

Lúc này hắn mới hiểu ra, mọi hành động như tự tìm đường chết của Sở Hưu hóa ra đều có tính toán.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.