Chương trước
Chương sau
Nói xong, Trình Đình Sơn chỉ mọi người xung quanh nói: “Uất Trì huynh của Bạch Hổ Đường, Mạc huynh của Thương Dương mạc gia, Vương Song Quân Vương huynh đại hiểu cho thái tử điện hạ, Tiếu Diện Mễ Lặc - Sỉ Kiến địa sư của Đại Bàn Nhược Tử, còn có Tề Nguyên Lễ Tê huynh phó lâu chủ Phong Mãn Lâu. Bên Thương Thủy Doanh thị còn có Doanh Bạch Lộc công tử cùng Lạc Cửu Niên Lạc tiền bối của Ngô Quận Lạc gia, đâu thiếu cao thủ?

Hạ Hầu gia chủ, thứ cho ta nói thẳng, trong những người ở đây, xét theo cả thân phận, thực lực, bối phận, ngươi đều không phải đứng đầu. Ngươi muốn làm minh chủ, e là không cách nào khiến mọi người phục”

Thật ra trong số những người này không phải ai cũng có thù với Sở Hưu.

Tỷ như Uất Trì Phong của Bạch Hổ Đường, hẳn tới chẳng qua là xem trò. Chỉ có điều thế lực của hân ở Đông Tề, mà Bạch Hổ Đường không tính Chính đạo cũng chẳng tính Ma đạo, giờ muốn nghiêng sang phía võ lâm Chính đạo nên mới gia nhập liên minh. Nhưng đến lúc giao chiến, có xuất thủ hay không vẫn phải xem tình thế.

Còn Thương Dương Mạc gia cũng vậy, Mạc gia biết Mạc Thiên Lâm và Sở Hưu có giao tình. Mặc dù giao tình này không tới mức khiến Mạc gia nghiêng về phía Sở Hưu, nhưng người của Mạc gia gia nhập liên minh vẫn giữ thái độ hết sức mập mờ,

Về phần bên thái tử phái ra một người, ngay cả Hạ Hầu Trấn cũng bất ngờ.

Song Dương Kiếm - Vương Song Quân là một người trung niên đeo song kiếm, thần sắc lạnh lùng.

Người này là võ giả tán tu cũng có chút danh tiếng trên đất Đông Tê, thực lực bất phàm. Có điều mấy năm rồi hẳn chưa từng xuất hiện, không ngờ vừa hiện thân lại có cảnh giới tông sư võ đạo, còn thành tâm phúc của thái tử Lữ Long Cơ. Chuyện này quả thật ngoài dự liệu.

Lần này Lữ Long Cơ cũng cực kỳ thù hận Sở Hưu nên mới vận dụng lực lượng bản thân nhúng tay vào chuyện trên giang hồ.

Tại Quan Trung Hình Đường, Dương Công Độ cùng Trần công công, một bị La Thần Quân giơ tay đập chết, một chết trong tay Sở Hưu. Nhưng Lữ Long Cơ lại tính hết khoản nợ này lên đầu Sở Hưu.

La Thần Quân ở Tây Côn Luân Thiên Môn xa xôi, cho dù Lữ Long Cơ là thái tử cũng chẳng dám tới tìm cường giả cấp bậc đó gây sự. Cho nên hẳn chỉ có thể tới gây sự với Sở Hưu.

Hơn nữa cái chết của Dương Công Độ quả thật khiến Lữ Long Cơ đau lòng không thôi

Không phải hẳn có quý mến gì Dương Công Độ, mà là Dương Công Độ không khác gì cứu tinh đối với Lữ Long Cơ.

Hắn thân là thái tử nhưng lại bị đệ đệ chèn ép, thậm chí thường xuyên trong thế yếu, khiến cho trong triều đình Đông Tề, số người chịu ủng hộ hẳn càng ngày càng ít.

Cũng may Dương Công Độ xuất hiện mới giúp hắn thay đối cục diện, thậm chí vị cao thủ tông sư võ đạo Vương Song Quân này cũng do Dương Công Độ, giúp thuyết phục. Thế nhưng giờ Dương Công Độ đã chết, coi như Lữ Long Cơ gãy một cánh tay.

Còn Tiếu Diện Di Lặc - Sĩ Kiến mặc dù không có thù hận gì lớn với Sở Hưu, thế nhưng Sở Hưu lại có thù rất lớn với Phật môn. Vừa vặn Đại Bàn Nhược Tự của hắn ở Đông Tê, Sỉ Kiến cũng có lý do xuất thủ.

Còn Liễu Công Nguyên, hẳn cực kỳ hận Sở Hưu.

Ngày trước hắn muốn gá Lạc Phi Hồng cho Thương Thủy Doanh thị, thế nhưng chính Sở Hưu ra tay quấy rối khiến mọi chuyện thất bại trong gang tấc.

Có điều giờ Lạc gia đã suy bại, Liễu Công Nguyên tự thấy không làm gì được Sở Hưu có Quan Trung Hình Đường che chở, nên không tới gây sự với Sở Hưu.

Còn lần này khi biết Hạ Hầu Trấn tổ chức liên minh, Liễu Công Nguyên không cần Hạ Hầu Trấn mời, chủ động đến tham gia.

Còn Doanh Bạch Lộc và Tê Nguyên Lễ, thật ra hai người bọn họ là tới xem trò hay.

Thương Thủy Doanh thị trước nay luôn lười làm chuyện trừ ma vệ đạo, lần này phái Doanh Bạch Lộc tới đây tượng trưng, nể mặt Hạ Hầu thị mà thôi.

Nếu không, Thương Thủy Doanh thị thật sự muốn xuất thủ, với thực lực bọn họ không thiếu gì cao thủ cảnh giới tông sư võ đạo.

Phong Mãn Lâu cũng vậy, có điều Thương Thủy. Doanh thị là bị động tới xem trò, còn Phong Mãn Lâu lại là chủ động tới xem trò.

Đối với Phong Mãn Lâu mà nói, đây là chuyện đại sự trong giang hồ, nhất định phải đích thân tới ghi chép, Tế Nguyên Lễ là chủ động tới gia nhập.

Hắn tiếp xúc với Sở Hưu đâu phải một hai ngày, trước đó hai bên còn có hợp tác, mua bán tình báo. Nhưng hẳn không ngờ Sở Hưu lại là Lâm Diệp của nhánh Ẩn Ma, tiểu tử này ẩn giấu sâu thật.

Hạ Hầu Trấn lạnh lùng nhìn Trình Đình Sơn, lời này vừa nói ra lập tức chặn họng hẳn.

Thế này bảo hắn nói tiếp thế nào? Chẳng lẽ nói rong số mọi người ở đây không ai thực lực bằng mình, không ai năng lực bằng mình, chỉ có mình mình mới có tư cách làm minh chủ?

Im lặng cả nửa ngày, trực tiếp mới vung tay nói: “Nếu Trình trang chủ cho răng ta không xứng làm minh chủ, vậy cho hỏi ai dám tới nhận chức minh chủ này? Chỉ cần ở đây có vị nào tự nhận làm tốt hơn Hạ Hầu Trấn ta, vậy được, ta thoái vị, để hẳn lên làm minh chủ.

Đương nhiên tiền đề là người này nhất định phải khiến mọi người chịu phục mới được!”

Hạ Hầu Trấn đang lấy lui làm tiến, mình không khiến người ta phục, thế những người khác thì sao? Đổi ai khác lên trên đài này chẳng phải cũng vậy à?

Thấy hai bên bắt đầu nóng nảy, Tế Nguyên Lễ đứng ra cười ha hả nói: “Chư vị xin nghe ta nói, chúng ta liên minh là để đối phó với người khác chứ không phải tự giết lẫn nhau.

Còn chưa thấy kẻ địch đâu đã tự đánh lẫn nhau, vậy chẳng thành trò cười à?

Chẳng bằng như vậy đi, ta đưa ra một ý kiến Chúng ta không nói nhiều chuyện vô dụng nữa, dùng thực lực luận thẳng bại. Ai muốn làm minh chủ thì lên đài, đánh một trận nghỉ một trận. Ai đứng được tới cuối cùng sẽ là minh chủ. Chư vị thấy sao?"

Mọi người ở đây đưa mắt nhìn nhau, không ai phản đối. Trực tiếp dùng nắm đấm phân thắng thua, như vậy mới là đơn giản nhất.

Trình Đình Sơn cười một tiếng rồi nói: “Nếu vậy ta đấu trận đầu, Hạ Hầu gia chủ, hay hai ta làm một trận trước?”

Trong số những người ở đây chỉ có vài vị có tên trên Phong Vân Bảng. Mặc dù Ngự Thần Thuật của Hạ Hầu thị hết sức thần dị nhưng Trình Đình Sơn cũng rất tự tin về kiếm pháp của mình.

Huống hồ thắng bại ván này vốn không quan trọng đổi với Trình Đình Sơn.

Liên minh không phải do Trình Đình Sơn xây dựng, hắn có thua cũng chẳng mất gì.

Nhưng vạn nhất thắng, chiếm được vị trí minh chủ liên minh, vậy thanh danh của Tàng Kiếm Sơn Trang cũng tăng vọt. Coi như vô duyên vô cớ được lợi.

Còn sắc mặt Hạ Hầu Trấn lại đen kịt, rõ ràng hắn cũng nghĩ tới điểm này, đánh như vậy là bất lợi cho hắn.

Mình hao tâm tốn sức xây dựng liên minh như vậy, nhưng đến lúc thu hoạch lại có kẻ khác nhao lên hái đào, chẳng lẽ lại để như vậy?

Có điều ngay lúc này, một nam tử thanh niên người mặc đồ tang màu trắng đột nhiên tách đám người ra, trầm giọng nói: "Nếu không ai ra trận, tại hạ muốn lãnh giáo kiếm pháp của Trình tiền bối một chút!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.