“Đừng quên ngày trước ta cũng là người của Ngụy Quận, thái độ của Liễu Công Nguyên ngươi ra sao, cách hành xử của Thương Lan Kiếm Tông như thế nào, ta còn lạ gì!
Bao năm như vậy, Thương Lan Kiếm Tông ngươi độc bá Ngụy Quận, có lúc nào bao dung cho người khác. Liễu Công Nguyên ngươi hành xử quả quyết bá đạo, có bao giờ cho người ta cơ hội?
Nếu Thương Lan Kiếm Tông các ngươi không phải miệng cọp gan thỏ, sao lại ngồi nhìn Nộ Giang Bang ta quật khởi cho được? Nếu Liễu Công Nguyên ngươi không già yếu tới mức chẳng đánh nổi nữa, sao lại cho ta cơ hội, để ta tự bạt tai sau đó rời đi yên lành?”
Cười lạnh một tiếng, trên Trảm Mã Đao của Từ Bắc Quy tỏa ra huyết mang hung ác, sát khí hội tụ, một đao chém xuống, sát khí màu máu ngưng tụ thành ma ảnh gầm vang, mang theo khí tức hung ác vô biên chém vẽ phía Liễu Công Nguyên!
Uy thế của Liễu Công Nguyên tại Ngụy Quận quá lớn, lớn tới mức Từ Bắc Quy vừa gặp người thật đã lập tức lâm vào thế yếu, không dám nói nhám một câu.
Có điều Từ Bắc Quy thành lập được gia nghiệp lớn như Nộ Giang Bang, đương nhiên không phải kẻ ngốc. Trong thời khắc mấu chốt, rốt cuộc hắn cũng phản ứng lại, Liễu Công Nguyên có thể đang phô trương thanh thế!
Đương nhiên hắn cũng không dám chắc trăm phần trăm Liễu Công Nguyên đang giả vờ. Nhưng người sống trên đời có những lúc vẫn phải đánh cược. Cược đúng, lộ ra chân tướng Thương Lan Kiếm Tông và Liễu Công Nguyên suy yếu, vậy sau này Ngụy Quận chính là của Từ Bắc Quy hẳn và Nộ Giang Bang!
Chứng kiến đao của Từ Bảc Quy chém tới, Liễu Công Nguyên nắm thanh kiếm trước người, gương mặt lộ vẻ già nua và một mỏi.
Mội tụ cương khí quanh người, một kiếm đâm ra, Trầm Giang Kiếm Ý vẫn còn, hội tụ sóng gió bốn phương tám hướng, nhưng lực lượng này đã yếu tới mức đáng thương, đã không còn sức đánh chìm cả con sông nữa.
Đao kiếm tương giao, Liễu Công Nguyên bị một đao đó đánh lui hơn mười bước, một ngụm máu tươi đột nhiên phun ra, chỉ chớp mắt đã suy yếu tới cực hạn.
“Chưởng môn!”
Đám đệ tử Thương Lan Kiếm Tông lao nhao hét lên, không dám tin vào cảnh tượng trước mắt
Liễu Công Nguyên lại bị một đao của Từ Bắc Quy chém tới hộc máu, mọi chuyện rốt cuộc là sao?
Liễu Công Nguyên bất đắc dĩ cười khổ, tay cầm kiếm còn run run.
Vốn đĩ với tuổi của hẳn vẫn chèo chống được một thời gian nữa.
Nhưng trong Tiểu Phàm Thiên, Đậu Quảng Thần bỏ mình, tất cả gánh nặng của Thương Lan Kiếm Tông đều đặt trên vai Liễu Công Nguyên, bao lo toan khiến tâm cảnh Liễu Công Nguyên mê man, khi tu luyện khí tức bất ổn khiến cho kinh mạch bị thương, phạm phải một sai lăm mà ngay cả võ giả cảnh giới Tiên Thiên cũng rất ít khi phạm phải.
Đúng là vừa rồi hẳn đang lừa Từ Bắc Quy, đáng tiếc thất bại, bị hắn nhận ra.
Từ Bắc Quy cười lớn một tiếng, căm đao chém xuống. Từ nay về sau Ngụy Quận sẽ không còn Thương Lan Kiếm Tông nữa, chỉ có Nộ Giang Bang của hắn duy ngã độc tôn.
Nhưng đúng lúc này, phía sau núi của Thương Lan Kiếm Tông lại dâng lên một lưỡng kiếm khí kinh người. Kiếm khí đó xông thẳng lên trời, dưới khí thế đó không ai không thể đưa mắt nhìn sang.
Liễu Công Nguyên đột nhiên nghĩ ra điều gì, đôi mắt vốn tuyệt vọng lại bừng sáng.
Ngay khi khi kiếm khí đó bộc phát, một bóng người mặc áo trằng được kiếm khí cuốn tới tới đây. Theo hành động của hân, võ giả căm kiếm của cả Thương Lan Kiếm Tông và Nộ Giang Bang đều cảm thấy trường kiếm trong tay run rẩy như gặp được chủ nhân, không chịu sự khống chế của bọn họ, bị kiếm khí cuốn tới quanh người. Theo bóng người kia vung tay, vô số trường kiếm mang theo kiếm khí ngập trời chém vẽ phía Từ Bắc Quy.
Khí thế cao tận chín tầng trời, Vạn Kiếm Quy Tông!
Thấy được hy vọng trong tuyệt vọng, đây là may mắn lớn trong cuộc sống, Liễu Công Nguyên cũng không ngờ sinh thời mình còn cảm nhận được chuyện như vậy.
Nhìn kiếm khí vô biên phá hủy thế đao của mình, ánh mắt Từ Bắc Quy vô cùng hoảng sợ, cứ như thế đao liên miên bất tuyệt đó sẽ hoàn toàn đánh nát hắn.
Trảm Mã Đao trong tay Từ Bắc Quy vỡ vụn, kiếm khí nhập thể, khiến hắn đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, thần sắc không thể tin nối.
Người này rốt cuộc là ai? Bao năm qua Thương Lan Kiếm Tông rõ ràng chỉ có một cao thủ là Liễu Công Nguyên, người vừa xuất hiện là ai?
Có điều giờ đã không phải lúc nghĩ mấy chuyện này, giờ Từ Bắc Quy chỉ muốn chạy trốn.
Chỉ trong chớp mắt, Từ Bắc Quy đã cực kỳ quả quyết lựa chọn thiêu đốt khí huyết, dùng tốc độ nhanh nhất chạy xuống dưới núi, thậm chí không quan tâm tới đám bang chúng của mình.
Có điều bóng người kia lại nhẹ nhàng vung tay, vô số trường kiếm cùng kiếm khí ngưng tụ thành thanh kiếm khổng lồ lớn tới hơn mười trượng, ầm ầm chém xuống. Mặc dù lực lượng hẳn dùng không phải Trầm Giang Nhất Kiếm của lne, nhưng uy lực lại chắng kém. gì sức mạnh cường đại chặt đứt sông Thương Lang của Liễu Công Nguyên!
"Không!"
Từ Bắc Quy nổi giận gầm lên một tiếng, hắn còn chưa trở thành cao thủ đệ nhất Ngụy Quận, hắn chỉ vừa bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, hẳn còn chưa muốn chết!
Khí huyết sát khí vô tận ngưng tụ thành lưỡi đao chém ra, nhưng trước mặt một kiếm đủ chặt đứt cả con sông kia, tất cả đều ầm ầm tan vỡ.
Máu tươi bản ra đầy trời, Từ Bắc Quy trực tiếp bị kiếm này chém xuống chết không toàn thây, cực kỳ thê thảm.
Thân hình kia tới găn Liễu Công Nguyên, đỡ hắn dậy, hạ giọng nói: “Sư phụ, đồ nhi tới muộn”
Liễu Công Nguyên há miệng, muốn cười phá lên, nhưng một khắc sau một ngụm máu tươi lại đột nhiên phun ra từ trong miệng hắn!
“Sư phụ!"
Thẩm Bạch nôn nóng nhìn Liễu Công Nguyên, lập tức đặt tay lên hậu tâm Liễu Công Nguyên, một lưỡng chân khí ôn hòa truyền vào trong cơ thể hắn.
Liễu Công Nguyên khoát tay, giọng nói yếu ớt “Không cần phí sức, đại nạn của ta sắp tới, thần tiên cũng chẳng cứu được.
Có điều ta đang rất vui, rất rất vui. Vô số tổ sư đời trước của Thương Lan Kiếm Tông còn không làm được, không ngờ con lại làm được. Trời không chặn đường sống của Thương Lan Kiếm Tông ta!
Giờ con đã bước vào cảnh giới Chân Đan rồi?”
Ánh mắt Thẩm Bạch lộ vẻ đau buồn, lắc đầu nói: “Còn chưa, con còn kém một chút, vì con không biết phải làm thế nào để ngưng tụ Võ Đạo Chân Đan. Vốn con định tự tìm hiểu, nhưng nhận ra động tĩnh bên ngoài cho nên xuất quan sớm”
Nghe vậy Liễu Công Nguyên lại ngẩn người, gương mặt như cười như khóc, không biết nên nói thế nào mới phải, chỉ có thể nói tạo hóa trêu ngươi.
Những cảnh giới trước của võ giả thật ra không nguy hiểm gì, nhưng khi ngưng tụ Võ Đạo Chân Đan có thể sẽ xuất hiện một số chuyện bất ngờ, mặc dù xác suất không lớn nhưng thường xuyên có người gặp vấn đề trong bước này.
Cho nên những tông môn như Thương Lan Kiếm Tông có ghi chép hết sức tỉ mỉ đối với việc ngưng tụ Võ Đạo Chân Đan, cùng đủ loại kinh nghiệm của tiền bối.
Thậm chí những môn phái đứng đầu như Long Hổ Sơn Thiên Sư Phủ còn lưu lại một số phương pháp cô đọng Chân Đan rất đặc biệt, tỷ như Lôi Minh Chân Đan của Trương Thừa Trinh.
Nhưng khi Thẩm Bạch bế quan, hẳn thậm chí còn chưa đạt tới cảnh giới
Thiên Nhân Hợp Nhất, vốn chỉ là chữa ngựa chết như ngựa sống, nói chi tới Võ Đạo Chân Đan? Cho nên mới gặp chuyện lúng túng như vậy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]