Giết được tông sư võ đạo như Nhiếp Nhân Long, chiến tích này đủ cho Sở Hưu kiêu ngạo.
Có điều giết xong, thể lực của Sở Hưu cũng tiêu hao tới cực hạn, Mai Khinh Liên không đỡ y, e rằng y sẽ ngã thẳng xuống mặt đất.
Dựa vào Mai Khinh Liên, Sở Hưu ráng xốc lại tỉnh thần nói: “Không cần đuổi. Cho mọi người nửa canh giờ quét dọn chiến trường, sau đó lập tức dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi Bắc Yên!”
Sau khi Nhiếp Nhân Long bỏ mình, Tụ Nghĩa Trang cũng theo đó hủy diệt, những thứ trong Tụ Nghĩa Trang đương nhiên cũng thuộc về đám người Sở Hư.
Thế lực không có nhiều thời gian tích lũy căn cơ như Tụ Nghĩa Trang thực ra không có bao nhiêu đồ tốt. Tối thiểu Sở Hưu không mấy để ý.
Có điều đám thủ hạ nhánh Ẩn Ma của y lại cực kỳ hứng thú với những thứ này, vậy cứ để bọn họ vơ vét là được.
Kẻ thượng vị nếu là loại vất chày ra nước, keo kiệt tới cực hạn, vậy đừng mong người khác liều mạng vì ngươi.
Đúng lúc này, Liễu Hồng Diệp xấu hổ che ngực đi tới: “Đại nhân thứ tội, do ta vô dụng”
Nói thật ra, lúc trước không phải Liễu Hồng Diệp cố ý không dùng hết sức muốn hại chết Sở Hưu, mà là hắn thật sự không đánh nổi Phương Đại Thông,
Giờ hắn và Sở Hưu là châu chấu trên cùng một sợi dây thừng, Sở Hưu mà chết, hẳn cũng chẳng có kết cục tốt đẹp gì.
Chuyện của Liễu Hồng Diệp, Sở Hưu lại không hề. để ý.
"Trước đó khi giao thủ cũng Nhiếp Nhân Long, y luôn chú ý tới động tĩnh xung quanh. Sở Hưu cũng biết Hồng Diệp không cố ý.
Sở Hưu khoát tay nói: “Không cần xin lỗi ta, thực lực của ngươi yếu, nếu ngày khác bị người ta giết chết, ngươi nên nói xin lỗi với chính ngươi mới đúng.
Sau chuyện này, Quan Trung Hình Đường có không ít công pháp bí điển, ngươi có thể lấy để tham khảo”
Số lượng công pháp trong Quan Trung Hình Đường thật ra không ít, trong quá khứ khi Quan Tư Vũ còn sống, nó thường được dùng để khen thưởng cho một số võ giả biểu hiện xuất sắc.
Nhưng giờ Quan Trung Hình Đường đã nằm trong tay y, đương nhiên Sở Hưu muốn cho ai thì cho người đó.
Sau khi vơ vét sạch sẽ cả Tụ Nghĩa Trang, Sở Hưu dẫn người lập tức rời khỏi Bắc Yên.
Đương nhiên nói chính xác là Sở Hưu được nâng rời khỏi Bắc Yên. Dù sao giờ y cũng chẳng còn cả sức để đi đường.
Gòn lúc này trong Bắc Địa, trận chiến giữa Hư Vân và Ngụy Thư Nhai đã kết thúc.
Lấy hai người làm trung tâm, phương viên mấy trăm trượng đều bị đánh nát, quả thật không nhìn ra hình dạng gì cả. Có thể thấy hai người giao thủ có uy thế mạnh tới mức nào.
Hư Vân đứng đó không nhúc nhích, thần sắc vẫn bình tĩnh như trước nói: “Ngụy lão, ngươi còn định đánh nữa không? Phân hẳn sinh tử, ta dám, ngươi không dám!"
Ngụy Thư Nhai mặc dù đứng đó, có điều so với Hư Vân, gương mặt hẳn đã lộ vẻ mệt mỏi, sắc mặt thậm chí đã trắng bệch, lúc này đã không cần xuất thủ lần nữa.
Ngụy Thư Nhai lắc đầu nói: "Sai, liều mạng mà thôi, xưa nay lão phu chưa bao giờ sợ. Nếu sợ lúc trước trên Cửu Thiên Sơn ta đã sợ rồi.
Có điều ngươi nói đúng, đã không căn phải đánh nữa. Chúng ta đi thôi”
Vẫy tay một cái, Ngụy Thư Nhai trực tiếp gọi Chử Vô Kỵ đang giao đấu cùng Hư Độ về, hai người nhanh chóng rời khỏi.
Hư Độ không chặn đường, chỉ tới bên cạnh Hư Vân hỏi: “Sư huynh, ngươi cùng Ngụy Thư Nhai rốt cuộc ai mạnh hơn?”
Hư Vân không trực tiếp trả lời Hư Độ, hắn chỉ nói: “Đáng tiếc, Ngụy Thư Nhai đã già. Thời thế tạo anh hùng, thời đại của hắn đã qua Khi hắn đột phá cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần đã hơi già một chút”
Hư Độ hiểu ý gật nhẹ đầu, hắn hiểu ý Hư Vân, trận chiến vừa rồi là Hư Vân mạnh hơn.
Nếu Ngụy Thư Nhai có thế bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần khi còn trẻ, có lẽ còn đánh được với Hư Vân, nhưng giờ hẳn đã qua thời đỉnh phong.
Đương nhiên chuyện này Hư Vân cũng chẳng kiêu ngạo gì, giao thủ cùng một ông lão đã bước sang giai đoạn suy bại khí huyết, còn đánh tới nước này, quả thật không có gì để kiêu ngạo.
“Đúng rồi, sư huynh, chúng ta có đuổi tới Tụ Nghĩa Trang nữa không?”
Hư Vân lắc đầu nói: “Không cần đi”
Hư Độ kinh ngạc nói: "Vì sao? Đánh bại đám người Ngụy Thư Nhai rồi mà, chúng ta lại không cần đi nữa à?”
Hư Vân thản nhiên nói: “Chúng ta chậm trễ bao lâu như vậy, nếu bên Sở Hưu phía Sở Hưu thẳng, chúng ta có đi cũng chỉ là tới nhặt xác.
Ngược lại nếu bên Sở Hưu bại, chúng ta có đi cũng là vô nghĩa. Nếu không có gì bất ngờ, dù thắng hay thua Hư Ngôn cũng sẽ dẫn người về."
Hư Độ cười hắc hắc nói: “Sư huynh, ngươi tin tưởng tiểu tử Hư Ngôn kia vậy à? Bất luận thắng thua hắn cũng dẫn người vẽ?"
“Trong Lục Đại Võ Viện, ta coi trọng nhất chính là Hư Ngôn, hẳn cũng là võ giả có hy vọng bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần nhất trong chùa.
Kim Cương phẫn nộ đốt trong tâm hỏa, uy lực công pháp Kim Cương Viện tuy lớn nhưng lại càng dễ phạm phải sân giới.
Nhưng ngươi thấy rồi đó, Hư Ngôn thành công khống chế lửa giận của mình, khác chế sân niệm, làm việc trầm ổn không giống những võ giả Kim Cương Viện khác.
Ngược lại Hư Hành của Đạt Ma Viện lại không cách nào áp chế sân niệm, nếu hẳn cứ tiếp tục như vậy sớm muộn gì cũng chết trong sân niệm của mình”
Hư Độ xoa xoa cái đầu trọc của mình, cười hắc. hắc nói: “Võ giả có hy vọng bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần nhất trong chùa không phải là ta à? Sư huynh, sao ngươi coi nhẹ ta thế?”
Hư Vân liếc hắn một cái nói: "Ngươi không tính, nếu ngươi chịu dùng cách bình thường đột phá Chân Hỏa Luyện Thần, giờ còn phải phí thời gian ở Chân Đan cảnh hay sao? Khéo đã sớm tới cảnh giới này rồi”
Hư Độ cười hắc hắc hai tiếng, không nói gì nữa.
Lúc này ở Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, Bàng Hổ người đầy máu. Bạch Hàn Thiên đối diện mặc dù khá hơn nhiều nhưng tiêu hao cũng cực lớn.
Thực lực Bàng Hổ không yếu, nhưng dù sao hắn cũng chỉ là sơn tặc thổ phí, không có căn cơ thâm hậu như vị thành chủ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành. Thật sự giao chiến, hẳn vẫn lâm vào hạ phong.
Bạch Hàn Thiên nhìn Bàng Hổ, cau mày nói: “Ngươi còn không định tránh ra à?”
Bàng Hổ thở dài một tiếng, vung tay nói: “Lui!"
Ngăn cản giúp Sở Hưu một thời gian dài như vậy, Bàng Hổ cũng đã dốc toàn lực. Tiếp tục đánh nữa e rằng toàn bộ Kỳ Liên Trại đều phải chôn vùi lại tại đây.
Thấy Bàng Hổ rút lui, Bạch Hàn Thiên lại chẳng. hề cao hứng.
Bàng Hổ trọng thương nhưng hẳn cũng tiêu hao chẳng ít, cần khôi phục một chút
Quan trọng nhất là mình bị ngăn cản một thời gian dài như vậy, bên phía Tụ Nghĩa Trang rốt cuộc ra sao?
Bạch Hàn Thiên không dám trì hoãn, cũng không lo chuyện khôi phục thực lực, lập tức dẫn người xuất phát về phía Tụ Nghĩa Trang.
Còn bên phía Hoàng Phủ thị, lúc này Hạng Võ còn đang giao chiến nảy lửa với lão tổ Hoàng Phủ thị.
Bản thân Hạng Võ đã có thực lực kinh người, cho dù giao thủ cùng cường giả Chân Hỏa Luyện Thần như lão tổ Hoàng Phủ thị, hắn cũng chỉ hơi xuống thế hạ phong.
Đương nhiên trong đó cũng có nguyên nhân lão tổ Hoàng Phủ thị chưa hề nặng tay.
Dù sao lúc này Hạng Võ mới chỉ vây khốn Hoàng Phủ thị chứ không phải tiêu diệt. Hơn nữa lão tổ Hoàng Phủ thị cũng biết địa vị của Hư Vân trong hoàng tộc Bắc Yên. Nếu hẳn dám hạ thủ giết Hạng Võ, như vậy là vạch mặt với triều đình Bắc Yên, không chết không thôi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]