Chương trước
Chương sau
Nếu bên Tụ Nghĩa Trang Sở Hưu thắng, bọn họ coi như không biết gì hết, cái liên minh trừ ma gì đó không liên quan gì tới bọn họ.

Nhưng nếu Tụ Nghĩa Trang chiến thẳng, bọn họ có thể thuận thế tiến đánh Quan Trung Hình Đường, vừa kiếm chút thanh danh cùng lợi ích.

Cho nên tất cả mọi người đều đang đứng quan sát xem kết quả trận chiến ở Tụ Nghĩa Trang ra sao, đương nhiên cũng phải xem xem rốt cuộc đám người Ngụy Thư Nhai có ngăn cản được các thế lực khác không.

Nếu không cản được, khiến cho có người khác đến giúp Nhiếp Nhân Long, vậy Sở Hưu sẽ gặp nguy hiểm.

Lúc này trong Tụ Nghĩa Trang, Nhiếp Nhân Long sau khi biết các thế lực như Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành bị Sở Hưu ngăn cản, không khỏi lạnh lùng nói: “Bọn họ không đến thì không đến. Cho dù không có đám người đó cùng lầm cũng chỉ khiến vài tên dư nghiệt Ma đạo bỏ chạy mà thôi. Nhưng Sở Hưu đừng hòng sống sót rời khỏi Tụ Nghĩa Trang!

Còn nữa, thủ đoạn của ngươi chỉ có chừng đó, cho dù bên phía Đông Tề tốc độ hơi chậm nhưng cũng sắp ra tay rồi.

Quan Trung Hình Đường mà ngươi vẫn luôn muốn bảo vệ chắc chắn sẽ bị hủy diệt!

Nếu ngươi trốn dưới lòng đất làm chuột chũi, thời gian ngắn ta thật sự không giết được ngươi. Nhưng bản thân ngươi lại tiếc rẻ cơ nghiệp Quan Trung Hình Đường, chủ động chạy tới cửa. Đúng là tự tìm đường chết!

Sở Hưu, bảy thanh ma đao của ngươi có thể dẫn phát thất tình lục dục, ngươi có nghĩ có ngày mình lại chết vì lòng tham không?”

"Lòng tham? Thế nhân nếu không tham chắc thiên hạ đã thái bình từ lâu rồi. Chẳng qua muốn ta chết ở đây ư? Nhiếp trang chủ, nằm mơ đi!"

Thiên Ma Vũ trong tay Sở Hưu bừng bừng ma khí, ma khí mà trận pháp tỏa ra bị Thiên Ma Vũ thu nạp, không ngờ lại ngưng tụ thành một ma ảnh lơ lửng sau lưng Sở Hưu.

Hiện giờ mặc dù Sở Hưu còn không phải tông sư võ đạo, thế nhưng thực lực y đã sánh ngang với tông sư võ đạo. Tối thiểu về phương diện vận dụng lực lượng, phần lớn tông sư võ đạo không đánh nổi Sở Hưu.

Thật ra có một chuyện Nhiếp Nhân Long nói đúng, Sở Hưu quả thật rất tham lam.

Lần này nếu y từ bỏ Quan Trung Hình Đường, thành thật chui vào trong một số mật địa của nhánh Ẩn Ma ngủ đông một thời gian. Như vậy vài năm qua đi, sóng gió dịu xuống, dù sao người trong giang hồ cũng dễ quên. Mấy năm sau cho dù còn có người muốn gây sự với y nhưng cũng không cách nào hội tụ thành liên minh quy mô như hiện tại.

Nhưng đúng như Nhiếp Nhân Long đã nói, Sở Hưu không bỏ được Quan

Trung Hình Đường, đây là Quan Trung Hình Đường mà y hao tổn tâm cơ mới mưu tính được. Nếu không phải vì thân phận đột nhiên bại lộ, La Thần Quân bất ngờ xuất thủ, chỉ căn cho Sở Hưu thêm chút thời gian, thậm chí y có thế nuốt trọn Quan Trung Hình Đường.

Tham niệm trong lòng Sở Hưu quả thật rất nặng, hơn nữa nói chính xác hơn không phải y tham, chỉ là Sở Hưu không thấy an toàn, muốn tiếp tục trèo lên trên mà thôi.

Với thân phận địa vị và thực lực của Sở Hưu ngày hôm nay, chỉ cần y chịu rời khỏi nhánh Ẩn Ma, bất luận nương tựa triều đình hay tới tìm Bái Nguyệt Giáo đều có thể sống rất thoải mái, không cần trải qua nguy hiểm và vất vả như hiện giờ.

Lựa chọn ngày hôm nay không phải Sở Hưu trung thành gì với nhánh Ẩn Ma, cũng không phải y thích hành xác, chỉ là Sở Hưu muốn có nhiều thứ hơn mà thôi. Mà những thứ này bất luận gia nhập triều đình hay gia nhập Bái Nguyệt Giáo, y đều không thể có được.

Thật ra rất nhiều người có tâm trạng như vậy, kể cả những tông sư võ đạo thành danh đã lâu hay bậc đế vương Bắc Yên Hạng Long, bọn họ hoặc nhiều hoặc ít đều có cảm giác như vậy.

Những tông sư võ đạo đó rõ ràng đã đứng trên tăng cao nhất của giang hồ, thực lực tu vi vượt qua chính thành chín võ giả giang hồ, vì sao bọn họ còn phải bế quan khổ tu, theo đuổi lực lượng mạnh hơn? Đơn giản là vì bọn họ cảm thấy không đủ an toàn. Mặc dù bọn họ đủ mạnh nhưng ngẩng đầu lên vẫn thấy những cường giả đỉnh phong bên trên.

Những người tu luyện tới cảnh giới tông sư võ. đạo không mấy ai là hạng tầm thường, cũng không ai muốn bị người ta giẫm dưới chân cả đời, bản thân lại chỉ có thể ngước đầu nhìn lên!

Thậm chí kế cả Chung Thần Tú thiên chủ Tự Tại Thiên, không khéo lúc này hân cũng đang ngẩng đầu nhìn lên, ngưỡng mộ cảnh giới mà ngày trước Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ đạt tới.

Nhiếp Nhân Long không hiểu tâm cảnh của Sở Hưu, hẳn cho rằng Sở Hưu rất tham. Trên thực tế, Sở Hưu còn tham hơn tưởng tượng của hắn nhiều!

Thiên Ma Vũ chém xuống, ma khí vô biên bộc phát, những nơi nó đi qua, thiên địa nguyên khí đều bị hấp thu.

Càn Khôn Lăng Vân Thủ được thi triển, khuấy đảo thiên địa, nhưng lực lượng này vẫn bị một đao của Sở, Hưu hấp thu!

Đây là lực lượng của Tham Đao!

Thường xuyên vận dụng bảy thanh ma đao, trừ Hận Đao ra, Sở Hưu thậm chí từ từ lĩnh ngộ được được chân lý của Tham Đao.

Bản chất của bảy thanh ma đao chính là diễn biến cực hạn của cảm xúc. Chỉ cần Sở Hưu hoàn toàn khống chế được cảm xúc này, cho dù trong tay y không có bảy thanh ma đao, thậm chí trong tay không đao, y cũng có thể điều khiển lực lượng cảm xúc này.

Tham Đao hấp thu hết thảy, thậm chí như muốn hấp thu toàn bộ thiên địa này. Lưỡng tham niệm này không thuộc về Nhiếp Nhân Long mà là tham niệm của bản thân Sở Hưu!

Tham sân si hận ái ác dục, là tâm ma, cũng là căn nguyên lực lượng!

Nhiếp Nhân Long nổi giận gầm lên một tiếng, hai tay xé ra phía trước, âm dương càn khôn đảo ngược, hai lưỡng lực lượng hoàn toàn khác biệt không ngừng vặn vẹo, một là cương khí thuần khiết trong thiên địa, một là ma khí quỷ dị xung quanh.

Hai lưỡng lực lượng đan xen, bao phủ một đao của Sở Hưu vào trong. Cương khí vây quanh vặn xoắn, không ngừng đánh lui thân thể Sở Hưu trở lại, ngay cả Tham Đao cũng không cách nào hấp thu lưỡng sức. mạnh kinh khủng này.

Có điều ngay lúc này sau lưng Nhiếp Nhân Long lại có một lực lượng hấp thu cường đại khác.

Phía sau hắn, một võ giả trung niên mặc áo đen đứng đó, trong miệng của hắn, một con quý đói quỷ dị với hai sừng nhô ra, gầm thét cắn xé về phía Nhiếp Nhân Long. Những nơi nó đi qua, ngay cả thiên địa nguyên khí đều bị hấp thu sạch sẽ!

Thứ này chính là hóa thân Ngạ Quỷ Đạo của Sở Hưut

Thật ra Sở Hưu đã sớm thả hóa thân Ngạ Quỷ 'Đạo ra, có điều y không điều khiển con rối người ra tay.

Con rối người dù sao cũng chỉ là vật chết, khi không di chuyến sẽ không tỏa ra khí tức, cho nên Nhiếp Nhân Long còn tưởng đây chỉ là một võ giả Ma đạo bình thường mà thôi.

Thế nên khi hóa thân Nga Quỷ Đạo hành động, Nhiếp Nhân Long mới phản ứng lại, nơi này còn ẩn giấu thứ đại hung như vậy, mà bản thân không ngờ lại cách thứ này quá gần.

Nhiếp Nhân Long không lo được chuyện tấn công Sở Hưu, bước chân lệch sang một bên, nhìn như rối loạn nhưng lại như bước vào một trận thế kỳ quái. Hai tay hẳn đồng thời kết ấn đánh ra, càn khôn âm dương đảo ngược, thiên địa nguyên khí trong phương viên mười trượng như bị chia cắt, tạo thành lồng giam vây hóa thân Ngạ Quỷ Đạo vào trong tiêu diệt

Nhưng đúng lúc này, Sở Hưu vừa thoát thân đã niết Vô Sắc Định Đại Thủ Ấn ầm ầm đánh về phía Nhiếp Nhân Long, giới tử tu di, càn khôn nghịch chuyển!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.