Có điều nói thật ra thực lực Thịnh Thiên Nghiêu mặc dù không yếu nhưng cũng chẳng mạnh. Sở Hưu gọi hẳn tới cũng chẳng mấy ý nghĩa.
Hơn nữa mặc dù Thịnh Thiên Nghiêu là người trong nhánh Ẩn Ma nhưng lại không phải người trong chỉ của Ngụy Thư Nhai. Trong nhánh Ẩn Ma, hắn không thuộc về ai, chỉ là tông sư tán tu Ma đạo.
Lần trước hẳn giúp Sở Hưu là nể mặt Mai Khinh Liên, hỗ trợ một việc không ảnh hưởng tới toàn cục mà thôi.
Nhưng lăn này nếu hắn giúp Sở Hưu, vậy hẳn sẽ phải đối mặt với đại lượng cao thú võ lâm Chính đạo. Thịnh Thiên Nghiêu chắc sẽ không mạo hiểm như vậy.
Sở Hưu hiểu ý Mai Khinh Liên, trầm giọng nói: "Đương nhiên không phải ta muốn nhờ Thịnh Thiên Nghiêu hỗ trợ, ta chỉ muốn thông qua Thịnh Thiên Nghiêu đi gặp một người mà thôi.
Nhiếp Nhân Long còn biết đường tới mượn thế Đại Quang Minh Tự, chẳng lẽ ta không biết dựa thế hay sao?"
Mai Khinh Liên kinh ngạc nói: “Ngươi định mượn thế của ai?”
“Triều đình Bắc Yên!”
Giang hồ và triều đình tuy có nhiều hợp tác nhưng phần lớn thời điểm là đứng đối lập.
Đặc biệt là triều đình Bắc Yên, mấy năm gần đây hành động bọn họ có rất nhiều vấn đề.
Mai Khinh Liên nhìn Sở Hưu một hồi rồi nói: “Hy vọng lần này ngươi có nắm chắc chứ không phải đang đánh cược.”
Sở Hưu thản nhiên nói: “Thiên hạ này nào có chuyện gì nắm chắc mười phần? Chuyện có ổn thỏa đến đâu cũng có chút biến số.
Con người sống trên đời thật ra mỗi thời mỗi khắc. đều đang đánh cược. Chỉ có điều ta tin rằng mình có thể thắng mà thôi.”
Bất kế Sở Hưu đang đánh cược hay chỉ tự tin tới cùng, dù sao Mai Khinh Liên đã bị cột vào cùng một chiến xa với Sở Hưu. Nàng chỉ có thể dựa theo lời Sở hệ với Ngụy Thư Nhai, lại vừa giúp Sở Hưu liên hệ với Thịnh Thiên Nghiêu.
Đối với Thịnh Thiên Nghiêu, nếu Mai Khinh Liên thật sự bảo hẳn chủ động bại lộ thân phận đứng ra lúp Sở Hưu chống đỡ Nhiếp Nhân Long và liên minh trừ ma Bắc Yên, có lẽ Thịnh Thiên Nghiêu sẽ khéo léo từ chối.
Nhưng giờ Mai Khinh Liên chỉ nói nhờ hẳn giúp, dẫn Sở Hưu tới gặp hoàng đế Bắc Yên, chút yêu cầu nhỏ đó hẳn vẫn làm được.
Hơn nữa Thịnh Thiên Nghiêu cũng rất thông minh. không tự mình dẫn vào. Dù sao thân phận của hắn rất mẫn cảm, nếu tùy ý dẫn một kẻ trong Ma đạo đang bị ngàn vạn người chú ý như Sở Hưu vào, rất có thể thân phận của hắn sẽ bại lộ.
Hân định thông qua thập tam hoàng tử Hạng Xung dẫn Sở Hưu gặp hoàng đế Bắc Yên.
Vị thập tam hoàng tử này ngày trước còn định mời chào Sở Hưu. Đáng tiếc lúc đó Sở Hưu không đáp ứng.
Còn lần này thấy Sở Hưu, Hạng Xung lại hết sức. kích động: “Sở huynh, ngươi nghĩ thông rồi à, quyết định làm việc cho bản vương rồi?”
Sở Hưu hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ điện hạ không thân phận của ta ư? Giờ ta đang bị võ lâm Chính đạo liên thủ truy sát. Trong thiên hạ này số người muốn ta chết đếm còn chẳng xuể”
Hạng Xung cười to nói: “Chính đạo thì sao? Ma đạo thế nào? Trong mắt bản vương chỉ có giúp được bản vương và không giúp được bản vương.
Chỉ cần Sở huynh đáp ứng tới giúp bản vương, bản vương sẽ dốc toàn lực che chở cho Sở huynh.”
Hạng Xung vẻ mặt chân thành tha thiết nhìn Sở Hưu. Nếu là người bình thường chắc đã bị những lời này của Hạng Xung làm cho cảm động.
Hành động này của vị Yến Vương điện hạ quả là điển hình cho việc chiêu hiền đãi sĩ, cho dù trên người Sở Hưu có phiền toái lớn như vậy, hẳn vẫn đồng ý che chở cho Sở Hưu.
Nhưng thực tế đám người hoàng thất này mười câu có chín câu rưỡi là giả. Vị thập tam hoàng tử Yến Vương tuổi không lớn lầm này cũng vậy.
Người phi thường ắt có chỗ bất phàm, vị thập tam hoàng tử Hạng Xung này ngày sau sẽ tỏa hào quang rực rỡ, lúc này Hạng Xung cũng có vẻ thành thục lão luyện hơn Hạng Xung ngày trước nhiều.
Sở Hưu cười cười nói: "Hảo ý của Yến Vương điện hạ, tại hạ xin nhận, có điều thân phận ta đã lộ ra ngoài sáng, Yến Vương điện hạ hẳn cũng biết ta không thể gia nhập dưới trướng ai được. Huống hồ cho dù ta thật sự gia nhập vào thế lực của Yến Vương điện hạ, chẳng lẽ điện hạ thật sự dám dùng ta?”
Hạng Xung cười khan vài tiếng, Sở Hưu nói không sai, cho dù Sở Hưu thật sự gia nhập dưới trướng hắn, Hạng Xung cũng không yên tâm dùng Sở Hưu.
Ma đạo dẫu sao cũng là Ma đạo, ai dám coi người trong Ma đạo là tâm phúc?
Hạng Xung ho khan một tiếng nói: “Chẳng hay lần này Sở huynh tới tìm bản vương có chuyện gì?”
'Sở Hưu trầm giọng nói: “Ta muốn nhờ Yến Vương điện hạ dẫn đường giúp, ta muốn gặp bệ hạ.”
“Gặp phụ hoàng?”
Hạng Xung nghe vậy không khỏi nhíu mày.
Trong số con cháu của Hạng Long hoàng đế Bắc 'Yên, mặc dù thực lực Hạng Xung không phải mạnh nhất nhưng lại là người được yêu chiều nhất.
Nếu hắn muốn để Hạng Long gặp Sở Hưu, thật ra rất đơn giản.
Chỉ có điều trong lúc quan trọng này, Sở Hưu lại đến đây bí mật cầu kiến hoàng đế Bắc Yên, chuyện này quả thật quá mẫn cảm, Hạng Xung cũng không dám làm ẩu.
Sở Hưu thản nhiên nói: "Yến Vương điện hạ không cần phải lo, nơi này là đô thành Bắc Yên, ta chỉ lẻ loi một thân một mình. Trong hoàng cung đại nội lại có vô số cao thủ, chẳng lẽ ngươi còn lo ta làm chuyện gì bất lợi cho bệ hạ hay sao?
Huống hồ ngươi cũng không cần lo ta sẽ nói lung tung gì. Trước mặt bệ hạ, cho dù ta là người nhánh Ẩn Ma cũng sẽ không nói bậy.
Lần này điện hạ giúp ta, ân tình này ta xin ghi nhớ, ngày khác chắc chắn sẽ hoàn trả.
Câu nói cuối cùng này của Sở Hưu ngược lại đả động Hạng Xung.
Thật ra Hạng Xung không quan tâm Sở Hưu rốt cuộc là Chính đạo hay Ma đạo. Thân là người trong triều đình, thái độ đối với Chính đạo và Ma đạo mặc dù có khác biệt, nhưng trọng tâm lại không sai biệt lắm, cảnh giác cùng lợi dụng.
Giờ thanh danh Sở Hưu đang vang dội, thân là võ giả xuất sắc nhất trong thế hệ trẻ của nhánh Ẩn Ma, bản thân y đã đại biểu cho một phần lực lượng của nhánh Ẩn Ma. Nếu mình nhận được ân tình của y, tương lai thể nào cũng có lúc dùng tới, dù sao cũng không phải chuyện xấu.
Cho nên Hạng Xung suy nghĩ một chút rồi nói: “Được, có điều Sở huynh, tính khí phụ hoàng vốn không tốt, tốt nhất ngươi nên chú ý nói năng một chút.”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, đương nhiên y biết tính khí Hạng Long không tốt.
Một quân vương có thể dẫn cả Bắc Yên đánh ngược lại cường quốc như Đông Tế, tính tình có tốt mới là lạ.
Hạng Xung đi khỏi được hai canh giờ, một lão thái giám mang theo Sở Hưu từ cửa nhỏ vào hoàng thành.
Dù sao thân phận Sở Hưu cũng rất đặc thù, một người trong Ma đạo ngang nhiên đi vào hoàng thành từ cửa lớn, có vẻ rất không ổn.
Sở Hưu từng thấy hoàng cung Đông Tề, đương nhiên chỉ là bên ngoài, rất tráng lệ.
Còn hoàng cung Bắc Yên so với Đông Tẽ lại ít đi chút trang sức xa hoa, nhưng lại nhiều thêm chút uy nghiêm.
Toàn bộ hoàng cung Bắc Yên được phủ màu sẫm, xám đen trên mặt đất, đen nhánh nơi cung điện, khiến người ta không khỏi thấy áp lực.
Có điều Bắc Yên thích màu đen, xây dựng hoàng cung thành như vậy cũng không có gì là lạ.
Thậm chí ngày trước trong hoàng tộc Bắc Yên, ngay cả long bảo cũng có màu đen, tôn sùng hắc long.
Sau này nghe một số nhân sĩ nói, trong long tộc phải là Cửu Trảo Kim Long mới là chí tôn, cho nên sau này Bắc Yên chuyển long bào thành màu vàng kim.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]