Sau khi Nhiếp Nhân Long đi hỏi, Hư Ngôn mới nói: “Đi thôi, tới thuật lại chuyện này cho Hư Vân sư huynh.”
Đám người gật nhẹ đầu, đang định đi khỏi lại nghe Hư Độ ở phía sau đột nhiên cười một tiếng nói: “Nhiếp Nhân Long kia không phải hạng đơn giản, hắn luôn miệng nói trừ ma, nhưng trong lòng hẳn lại có tâm ma."
Đám người Hư Ngôn không buồn để ý tới Hư Độ.
Trong Đại Quang Minh Tự, Hư Độ lúc này cũng tỏ. vẻ thiếu nghiêm chỉnh, điên điên khùng khủng, lắm nhảm khắp nơi. Lâu dần, mọi người đều không coi lời của hắn là đúng đắn, khi có chuyện nghiêm túc cũng chẳng tới tìm Hư Độ bàn bạc.
Đám người tới ngoài thiền viện của Hư Vân, cung kính gõ cửa một cái, được cho phép mới tiến vào trong thiền viện. Thái độ này cung kính chẳng khác nào phương trượng.
Lúc này dưới thiền viện, Hư Vân đang căm một quyển kinh thư, vừa xem vừa uống trà dưới gốc cây bồ đề. Thấy mọi người đều đến, Hư Vân thản nhiên nói: “Thật hiếm khi mọi người tới đông đủ vậy, có chuyện lớn gì xảy ra à?
Còn Hư Độ, mau rửa hồ lô rượu của ngươi đi. Nếu còn để ta thấy ngươi ngang nhiên phạm giới trong chùa nữa, ngươi vào nhà xí quét dọn một tháng đi.”
Hư Độ biên sắc, vội vàng nói: "Hư Vân sư huynh hiểu lăm rồi, ta đâu có uống rượu, nước đường thôi mà. Phật nói...”
Hư Độ còn chưa dứt lời đã bị Hư Vân giơ tay ngắt bắt ngừng: “Phật có nói vì sao nước đường trong hồ lô rượu của ngươi lại có mùi giống hệt quế hoa tửu không?”
Hư Ngôn nghe vậy căm tức nhìn Hư Độ, lúc trước hẳn thật sự cho rẵng trong hồ lô rượu của Hư Độ đựng nước đường.
Hư Độ cười cười đổ rượu quế hoa ra, sau đó gãi gãi cái đầu trọc, có vẻ ngại ngùng.
Nếu Hư Vân sư huynh không uống rượu, sao hẳn đoán được trong hồ lô rượu này của mình đổ rượu quế hoa?
Có điều lúc này Hư Ngôn ở bên kia đã chắng lo mấy chuyện linh tỉnh đó, thuật lại việc Nhiếp Nhân Long đến cho Hư Vân.
Hư Vân không tỏ thái độ mà chỉ hỏi Hư Ngôn, “Ngươi cảm thấy chuyện lần này Đại Quang Minh Tự ta nên làm thế nào?"
Hư Ngôn suy nghĩ một chút rồi nói: “Có lẽ nên đáp ứng Nhiếp Nhân Long. Bản thân Đại Quang Minh "Tự ta cũng có thù oán với tên Sở Hưu kia. E là nhánh Ấn Ma cũng định nhân cơ hội này ngóc đầu lên. Giết một người làm giảm bớt nhuệ khí của nhánh Ẩn Ma cũng tốt.”
Hư Vân thản nhiên nói: “Trả lời cũng không tệ. Nhiếp Nhân Long muốn xây dựng liên minh cũng được, nhưng cái gọi là minh chủ này, Đại Quang Minh Tự ta lại không nhận được."
Hư Ngôn kinh ngạc nói: "Vì sao? Toàn bộ giang hồ Bắc Yên, trừ Đại Quang Minh Tự chúng ta ai có tư cách làm minh chủ liên minh cơ chứ?
Huống chỉ chuyện này còn tăng cường uy danh của Đại Quang Minh Tự ta tại Bắc Yên, sao lại không làm?"
Hư Vân lắc đầu nói: “Đại Quang Minh Tự ta có làm minh chủ hay không vẫn là người đứng đầu Phật tông Bắc Yên, chuyện này ảnh hưởng gì tới thanh danh của chúng ta?
Ngược lại nếu chuyện lần này có sai lầm gì, vậy mới là ảnh hưởng tới uy danh của Đại Quang Minh Tự ta.
Cho nên Đại Quang Minh Tự ta sẽ gia nhập liên minh. Nhiếp Nhân Long muốn lợi gì dụng danh tiếng của Đại Quang Minh Tự ta tăng cường thanh thế cho liên minh cũng được! Nhưng chức minh chủ này chúng ta không thể nhận.”
Hư Ngôn nghỉ hoặc nói: “Có sai lầm gì đây? Thân phận Sở Hưu đã bại lộ, sẽ khiến người người oán trách, chuyện này còn có sai lãm gì được?"
Hư Vân thản nhiên nói: “Thế gian này nào có chuyện gì là tuyệt đối, chưa thẳng thì lo bại là không sai. Huống hồ đừng nghĩ nhánh Ấn Ma quá yếu, nhánh Ấn Ma nếu thật sự yếu như vậy, bọn họ đã chẳng tồn tại được tới giờ.
Chuyện lần này do ngươi mang theo một phần đệ. tử tinh anh của Lục Đại Võ Viện, Hư Hành ở lại trong. Đại Quang Minh Tự bế quan”
“Vì sao!?"
Hư Hành không nhịn được mở miệng hỏi.
Thù hận của hẳn với Sở Hưu là lớn nhất, hai lần liền bị đánh trọng thương, hắn chỉ hận không thể tới nuốt sống Sở Hưu. Thế nhưng giờ khó khăn lắm mới có một cơ hội quang minh chính đại như vậy nhưng Hư Vân lại không cho hắn xuất thủ.
câu, nhưng ánh mắt sâu thẳm như nhìn thấy tâm can Hư Hành, khiến Hư Hành lạnh buốt từ đầu đến chân, không dám nói thêm một câu.
Nửa ngày sau Hư Vân mới thản nhiên nói: “Sân niệm trong lòng ngươi đã bị ma đao của Sở Hưu dẫn phất. Tâm cảnh ngươi thậm chí đã tới sát biên giới nhập ma. Tình huống như vậy, ngươi làm sao đi được?
Tự ngươi muốn tìm đường chết cũng chẳng sao, nhưng đừng có mang theo đệ tử Đại Quang Minh Tự ta tìm đường chết!"
Hư Hành bị Hư Vân trách mắng, cúi đầu không dám nói một lời.
'Sau khi ba người Hư Hành, Hư Ngôn cùng Hư Hồng đi khỏi, Hư Độ mới lộ vẻ nghiêm túc hiếm có nói: “Sư huynh, sao ngươi lại đáp ứng tên Nhiếp Nhân Long kia? Trong lòng tên này có ý đồ khác, hẳn luôn miệng nói muốn trừ hại cho giang hồ, muốn báo thủ cho con trai. Nhưng thực tế chỉ căn liên minh thành công, bất luận Đại Quang Minh Tự ta tự tới làm minh chủ hay Nhiếp Nhân Long hẳn lên làm minh chủ, thân là người đề xuất cùng tổ chức, Tụ Nghĩa Trang của hẳn sẽ lấy được tiếng tăm lớn nhất.”
Hư Vân tựa lưng vào gốc bồ đề sau lưng, thản nhiên nói: “Trong lòng mỗi người đều có một ác quỷ, hoặc tham hoặc giận, hoặc cố chấp không chịu buông tay.
So với việc lo những người khác trong lòng có quỷ hay không, chắng bằng hàng phục tâm ma của mình.
Nhiếp Nhân Long muốn làm gì cũng chẳng liên quan tới Đại Quang Minh Tự chúng ta. Hẳn được gì cũng không dính dáng gì tới Đại Quang Minh Tự. Thứ Đại Quang Minh Tự ta quan tâm chỉ là liệu Đại Quang Minh Tự có chịu thiệt gì trong chuyện lần này hay không. Chỉ đơn giản như vậy thôi."
Hư Độ lắc đầu, trực tiếp quay người ra khỏi thiền viện của Hư Vân, vừa đi vừa nói: “Chơi tâm kế với đám. người các ngươi thật quá mệt mỏi. Phật nói, làm người liệu có thể đơn giản chút không?”
Hư Vân sau lưng nhẳm mắt lại nói: “Hồng trần thế. gian ô trọc mới có thể luyện tâm. Chúng ta có thể đơn giản, có thể đơn thuần, thế nhưng hậu quả là ngay tiền bạc cho Phật ta độ Kim Thân cũng chắng có, ngay cả cơm chay cho đệ tử ăn đủ no cũng không."
Gòn lúc này trong phòng tiếp khách, khi Nhiếp Nhân Long nhận được câu trả lời của Đại Quang Minh Tự, trong mất lập tức lóe lên vẻ vui mừng như điên, nhưng lại bị hắn cưỡng ép đè xuống.
Hư Độ đoán không sai, Nhiếp Nhân Long tới Đại Quang Minh Tự không phải chỉ trừ hại cho giang hồ, hắn đâu có cao thượng như vậy.
Báo thù cho con trai là một lý do, nhưng nguyên nhân phần nhiều là hẳn muốn Tụ Nghĩa Trang tái hiện huy hoàng trên giang hồ.
Sau khi Nhiếp Đông Lưu chết, Nhiếp Nhân Long nhập ma trọng thương, thiếu chút nữa nản lòng thoái chí.
Có điều dù sao hẳn cũng là kiêu hùng, chỉ mất môt năm đã thoát khỏi trạng thái tinh thần sa sút đó,
Con trai không còn, nhưng hẳn còn Tụ Nghĩa Trang!
Tương lai Tụ Nghĩa Trang lưu danh sử sách giang hồ, vị trang chủ đợi thứ nhất Tụ Nghĩa Trang là hắn cũng có thể được lưu danh giang hồ cả vạn năm.
Cho nên lần này hắn tổ chức liên minh có ba phần là vì giết Sở Hưu báo thù, bảy phần là để tăng cường danh tiếng của Tụ Nghĩa Trang thêm một bậc.
Sau khi nhận được câu trả lời của Đại Quang. Minh Tự, Nhiếp Nhân Long lập tức truyền tin liên minh ra khắp võ lâm Bắc Yên, người đi theo đông như mây.
Hơn nữa gần như đồng thời, bên phía Đông Tế cũng có người nghĩ cách giống Nhiếp Nhân Long, tổ chức liên minh tiêu diệt Sở Hưu; cũng vừa vì báo thù, vừa vì tiếng tăm. Thế lưc đó chính là Ha Hầu thi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]