Chương trước
Chương sau
Sở Hưu trong bóng tối chính là Lâm Di

nhánh Ẩn Ma, mưu toan chiếm đoạt phá hoại Quan. “Trung Hình Đường, bọn họ đều biết. Lúc này thấy Sở Hưu tới tìm Sở Nguyên Thăng, bọn họ vô thức cho rằng Sở Hưu không có ý gì tốt.

Đường Nha đi ra phía trước, cười khẽ hai tiếng, tay rung nhẹ hai lần, hai mũi Long Vĩ Truy Hồn Tiêu đã rời tay, trực tiếp đánh nát binh khí hai người, thậm chí khiến hổ khẩu bọn họ chảy máu, cực kỳ kinh người.

Đường Nha mỉm cười, miệng lại chẳng hề lưu Tình: “Sở Nguyên Thăng đại hiệp cùng đại nhân nhà ta là huynh đệ kết bái, cần gì mấy con chó nhà giữ nhà các ngươi trung thành bảo vệ chủ? Cút hết cho ta!”

Hai võ giả kia liếc mắt nhìn nhau, chỉ có thể lộ vẻ phẫn nộ và bi ai, bất đắc đĩ lui sang một bên.

Có trung thành cũng vô dụng, thực lực hai bên chênh lệch quá xa, bọn họ có xông lên cũng chỉ là chịu chết mà thôi.

Đi vào đại đường, lúc này trong đại sảnh đang tế bái quan tài của Sở Cưỡng Ca. Sở Nguyên Thăng mặc đồ tang, đang quỳ lạy khóc vẽ phía quan tài.

“Phụ thân, là do hài nhi bất hiếu, hài nhi vô dụng, khiến người chết rồi còn bị sỉ nhục. Là do hài nhỉ vô dụng.”

Trong lúc khóc, Sở Nguyên Thăng thấy sau lưng có tiếng động. Hân quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy Sở Hưu, Sở Nguyên Thăng không khỏi tức giận nói: “Sở' Hưu! Ngươi còn tới đây làm gì? Ban đầu ta mù mắt rồi mới thu nhận tên trộm cướp Ma đạo nhà ngươi vào Quan Trung Hình Đường, giờ ngươi đến cười ta hay sao?”

Sở Hưu thong thả đi tới trước quan tài Sở Cuồng. Ca, cầm ba nén hương lên, dùng nội lực đốt lên rồi cung kính bái quan tài Sở Cưỡng Ca ba bái, cảm hương xong hẳn mới nói với Sở Nguyên Thăng: “Sở đại ca, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”

Sở Nguyên Thăng hừ lạnh: “Đừng gọi ta là đại ca! Sở mỗ ta không xứng có người thân hay huynh đệ là đệ nhất nhân trong thế hệ trẻ của Ma đạo!”

Sở Hưu lắc đầu nói: "Sở đại ca! E là ngươi hiểu lầm ta rồi. Thân phận ta cùng con người ta không liên quan gì tới nhau.”

Nói xong, Sở Hưu đánh mắt ra hiệu với Đường Nha. Đường Nha lập tức mỉm cười với mọi người trong đại đường: "Chư vị, căn nhờ mọi người ra ngoài chờ.

một lát. Đại nhân nhà ta muốn bàn chút chuyện với Sở đại hiệp.”

Những người ở đây bất kể tôi tớ hạ nhân của Sở Nguyên Thăng hay võ giả Quan Trung Hình Đường, thấy cảnh này đều thức thời rời khỏi.

Lúc này Sở Hưu đang có thế lớn, hơn nữa nhìn bộ dáng này xem ra y không có sát ý với Sở Nguyên. Thắng, mọi người cũng không cần liều mạng với Sở Hưu.

Sở Nguyên Thăng thấy thế lại bối rối, hô lớn: “Sở Hưu! Ngươi định làm gì?”

Đường Nha ở bên cạnh không khỏi lắc đầu.

Hắn chưa từng gặp Sở Cuồng Ca, nhưng chỉ với những truyền thuyết về Sở Cưỡng Ca năm xưa, cùng việc cho dù Sở Cưồng Ca đã mất đi mấy chục năm nhưng Quan Tư Vũ cùng các võ giả Quan Trung Hình Đường khác vẫn nguyện liều mạng vì hắn, như vậy cũng đủ thấy Sở Cuồng Ca có thể coi là nhân kiệt đương thời.

Đáng tiếc, một vị nhân kiệt trong truyền thuyết như vậy lại có đứa con trai quá mức kém cỏi, đúng là quá mất mặt.

Sở Hưu cưỡng ép đỡ Sở Nguyên Thăng tới một cái ghế ngồi xuống. Nhìn Sở Nguyên Thăng, ánh mắt y không nháy tới một cái hỏi: “Sở đại ca, các ngươi tự. hỏi lại lòng mình xem, mặc dù ta là người trong Ma đạo, nhưng hành động của ta có bao giờ xâm hại một chút xíu lợi ích của Quan Trung Hình Đường không? Còn những năm gần đây ta kiếm được bao lợi lộc cho. Quan Trung Hình Đường?

Không sai, ta là người trong Ma đạo, nhưng thật ra người ngoài đều hiểu lam nhánh Ấn Ma. Nhánh Ẩn Ma chúng ta luôn bị đám tông môn Chính đạo truy sát, chỉ có thể mai danh ẩn tích thay đổi thân phận sống trên giang hồ. Hơn nữa những người có thân phận như ta cũng không hiếm hoi gì trên giang hồ. Thậm chí trong những môn phái lớn cũng có.

Giờ xảy ra chuyện, mọi người đều đồn thổi nói Sở. Hưu ta âm mưu chiếm đoạt Quan Trung Hình Đường, nhưng thực tế nếu không phải tên Phương Sát kia cấu kết với người trong triều đình Đông Tẽ, mọi chuyện làm sao náo loạn tới nước này được?"

Sở Nguyên Thăng nửa tin nửa ngờ nhìn Sở Hưu. Sở Hưu nói không sai. Những năm gần đây ở Quan Trung Hình Đường, Sở Hưu quả thật không làm chuyện gì tổn hại tới lợi ích của Quan Trung Hình Đường, ngược lại y kiếm được càng nhiều cho Quan Trung Hình Đường.

Nhưng tất cả những thứ này đều không che giấu được chuyện Sở Hưu chính là người trong Ma đạo.

Cho nên Sở Nguyên Thăng hừ lạnh nói: “Giờ ngươi còn chưa gây tốn hại tới lợi ích của Quan Trung Hình Đường, nhưng đám hung đồ Ma đạo các ngươi vô cùng xảo trá, ngươi cùng đại tấu.... Không! Là yêu nữ Mai Khinh Liên kia ấn nấp trong Quan Trung Hình Đường nhiều năm như vậy, chẳng lẽ không có dã tâm gì?

Hôm nay ngươi đến đây là có ý gì? Muốn ta ủng hộ ngươi, giúp ngươi trở thành đường chủ tân nhiệm của Quan Trung Hình Đường?

Ta cho ngươi biết, đừng có mơ! Sở Nguyên Thăng ta mặc dù không nên thân nhưng cũng không làm chuyện như vậy được. Kể cả ngươi có giết ta, ta cũng tuyệt đối không mở miệng!”

Sở Hưu lắc đầu nói: “Sở đại ca, ta đã nói rồi, ngươi là đại ca của ta, sao ta lại giết ngươi?

Ta thật sự không ham muốn gì với chức vị đường chủ Quan Trung Hình Đường. Ta cũng biết cho dù không có thân phận Ma đạo, với thâm niên cùng địa vị của ta cũng rất khó ngöi lên vị trí này.”

Sở Nguyên Thăng cau mày nói: “Vậy hôm nay ngươi tới đây làm gì?"

Sở Hưu chỉ vào quan tài Sở Cưöng Oa nói: “Lăng mộ Sở cự hiệp bị người ta sỉ nhục, Sở Hưu ta dẫu sao cũng là chưởng hình quan Quan Trung Hình Đường, đương nhiên phải tới tế bái rồi.

Còn chuyện khác là đến đây giúp đại ca ngươi, kế. vị đường chủ!"

“Ngươi nói cái gì!?"

Sở Nguyên Thăng lập tức bị lời nói của Sở Hưu làm cho kinh hãi nhảy bật lên

Hắn thật sự không ngờ Sở Hưu lại nói vậy.

Nói thật ra, Sở Nguyên Thăng quả thật từng nghĩ tới chức vị đường chủ Quan Trung Hình Đường, nhưng đó là khi hân còn trẻ tuổi.

Khi đó Sở Nguyên Thăng lòng cao hơn trời, thậm chí còn thấy oán trách Sở Cưồng Oa, vì sao không giao lại vị trí đường chủ Quan Trung Hình Đường cho con trai là mình, mà để lại cho một người ngoài?

Có điều tuổi tác càng lúc càng cao, thực lực bản thân lại không tăng cường, đồng thời Sở Nguyên Thăng cũng chứng kiến rốt cuộc Quan Tư Vũ đã trả giá bao nhiêu vì Quan Trung Hình Đường. Nếu đổi lại là hẳn, hắn không làm được.

Cho nên từ đó trở đi, Sở Nguyên Thăng không còn suy nghĩ này nữa. Nào ngờ hôm nay Sở Hưu lại đề nghị hắn tới làm đường chủ, chuyện này sao lại không khiến Sở Nguyên Thăng kinh hãi cho được?

Ổn định lại tâm tình, Sở Nguyên Thăng vội vàng khoát tay chủ động nói: “Không được, không được. Làm sao ta ngöi lên ghế đường chủ được? Trong Quan Trung Hình Đường số người có thực lực cao hơn ta nhiều vô số kể. nếu ta lên làm đường chủ sẽ hủy hoại toàn bộ Quan Trung Hình Đường!”

Sở Hưu nghiêng người về phía trước, nhìn thẳng vào mắt Sở Nguyên Thăng, con ngươi như có một đầm lãy không đáy tỏa ra ánh sáng âm u vô tận, muốn nuốt chứng lấy Sở Nguyên Thăng.

“Sở đại ca, giờ tình hình Quan Trung Hình Đường đang cực kỳ nguy cấp. Quan đường chủ đã chết, trong Quan Trung Hình Đường không có một tông sư võ đạo Thực lực đã không còn quan trọng.

Giờ toàn bộ Quan Trung Hình Đường, người duy nhất có đủ uy tín và danh phận ngồi lên vị trí đường chủ chỉ có Sở đại ca ngươi!

Huống hồ, Sở đại ca, chính ngươi không muốn ngồi lên ghế đường chủ này sao? Nó, vốn là thứ thuộc về ngươi cơ mà!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.