Chương trước
Chương sau
Lúc này Sở Hưu đã có thực lực như vậy, chờ tới ngày y thăng cấp lên tông sư võ đạo, còn Thương Lan Kiếm Tông bọn họ lại dần dần suy bại. vạn nhất Sở Hưu nhớ lại thù xưa, vậy Thương Lan Kiếm Tông cũng chỉ có thể mặc y chém giết!

Có điều Đậu Quảng Thần vừa định đáp ứng nhưng lại ngưng bặt, nhìn chãm chấm vào Lâm Khai Vân, trầm giọng nói: "Ngươi là đệ tử của Kiếm Vương Thành, ngươi có thể giết Sở Hưu, bởi vì sau lưng ngươi có Kiếm Vương Thành che chở.

Nhưng giờ nếu ta giết Sở Hưu, Quan Trung Hình Đường sẽ không bỏ qua cho Thương Lan Kiếm Tông ta!

Mặc dù lúc trẻ sư phụ ta không sợ Quan Tư Vũ, nhưng giờ người đã già, lúc này ta tới đối phó với Sở Hưu mặc dù có thể bóp chết một phiền phức trong tương lai nhưng lại đẩy Thương Lan Kiếm Tông ta vào tử địa!”

Chứng kiến Sở Hưu càng lúc càng tới gần cửa, Lâm Khai Vân đã bất chấp mọi thứ.

Hắn quát khẽ: "Có Kiếm Vương Thành chúng ta bảo vệ ngươi, ngươi sợ cái gì? Quan Trung Hình Đường có mạnh hơn nữa chẳng lẽ còn mạnh hơn Kiếm Vương Thành ta được hay sao?

Đậu huynh, ngươi không quyết định nhanh lên thì không kịp nữa đâu. Giờ ngươi chỉ có hai lựa chọn, tin ta và không tin ta! Chắng lẽ với địa vị của ta ở Kiếm 'Vương Thành, ngươi còn không yên lòng ư?”

Đậu Quảng Thần quả thật không biết một số chuyện nội bộ trong Kiếm Vương Thành, thậm chí phần lớn người ngoài thật ra cũng không biết,

Dù sao theo bọn họ thấy, Lâm Khai Vân là người gần với Phương Thất Thiếu, chắc chẵn cũng có địa vị không tệ trong Kiếm Vương Thành, cũng có thể bảo vệ cho Kiếm Vương Thành của Đậu Quảng Thần. Cho nên việc tới nước này, Đậu Quảng Thần chỉ có thể đặt cược một phen, dù sao đối với hẳn mà nói, kết quả đều như nhau.

Giờ giết Sở Hưu, phải đối mặt với Quan Trung Hình Đường trả thù, có điều Kiếm Vương Thành có tỷ lệ nhất định sẽ bảo vệ Thương Lan Kiếm Tông của hắn.

Còn nếu để mặc, tương lai Sở Hưu có thế sẽ tự tới Thương Lan Kiếm Tông bọn hẳn chấm dứt ân oán năm xua. Nếu vậy với tính cách tàn nhẫn của Sở Hưu, Thương Lan Kiếm Tông quá nửa sẽ bị phá gia diệt môn!

Đăng nào cũng là đặt cược, Đậu Quảng Thần lựa chọn cái trước, hắn cần răng quát khẽ: “Giờ ta nên làm gì?"

Nghe Đậu Quảng Thần nói vậy, khóe miệng Lâm Khai Vân lập tức lộ ra một ý cười âm trầm.

Thật ra trong Kiếm Vương Thành, đãi ngộ của Lâm Khai Vân quả thật gần với Phương Thất Thiếu, Lâm Khai Vân không nói dối.

Nhưng hắn lại không nói cho Đậu Quảng Thần biết, nếu nói những thứ cấp xuống có mười phần, vậy Phương Thất Thiếu có thể được chín, còn hẳn chỉ được nửa phần, những đệ tử Kiếm Vương Thành khác chia nhau nửa phần còn lại kia

Mặc dù hắn gần với Phương Thất Thiếu nhất, nhưng đãi ngộ vẫn chênh lệch như ngày và đêm.

Nhưng Lâm Khai Vân dám cam đoan, cho dù hắn thật sự giết chết Sở Hưu, Quan Tư Vũ có đánh tới cửa gây sự, Kiếm Vương Thành cũng sẽ không giao hắn ra

Thật ra đây mới là tác phong của Kiếm Vương Thành, bá đạo tới cực điểm.

Không hỏi đúng sai, dù sao cũng không phải là ta sai.

Đương nhiên Kiếm Vương Thành có thể giữ được hắn, nhưng có giữ được Thương Lan Kiếm Tông hay không, chuyện này ngay chính Lâm Khai Vân cũng không dám chắc.

Chứng kiến thân hình Sở Hưu càng lúc càng gần, Lâm Khai Vân lấy một thanh trường kiếm màu đỏ máu từ trong hộp báu không gian ra, trầm giọng nói với Đậu Quảng Thần: “Thiêu đốt tính huyết, truyền vào trong Tịch Huyết Kiếm này, càng nhiều càng tốt, càng nhanh càng tốt!”

Đậu Quảng Thăn không trì hoãn, hắn lập tức thiêu đốt tỉnh huyết, lượng lớn sương máu tỉnh khiết tới cực điểm truyền vào trong Tịch Huyết Kiếm của Lâm Khai Vân.

Bị lực lượng khí huyết kia kích thích, Tịch Huyết Kiếm lập tức bùng lên ánh sáng đỏ máu, sát cơ ầm ầm tỏa ra, thậm chí khiến Lâm Khai Vân cũng có cảm giác không nẵm giữ nối.

Tịch Huyết Kiếm này từng là thần binh trong tay một vị kiêu hùng Ma đạo ngày trước, nhưng vị kiêu hùng Ma đạo này bị người của Kiếm Vương Thành giết chết, thần binh thụ thương, kiếm linh hao tổn, đã không cách nào vận dụng lúc bình thường. Hơn nữa thứ này vô cùng hung ác, đại đa số võ giả Kiếm Vương Thành không dùng thứ này bèn giao cho Lâm Khai Vân làm vật giữ mạng.

Theo Lâm Khai Vân tay niết kiếm quyết, sát cơ trên Tịch Huyết Kiếm hoàn toàn phóng thích, ánh sáng đỏ chiếu rọi hơn mười trượng, nhanh chóng chém về phía Sở Hưu.

Ngay lúc Tịch Huyết Kiếm của Lâm Khai Vân tỏa ra ánh sáng đỏ máu và nhắm vào mình, thật ra Sở Hưu đã nhận ra sát ý.

Chỉ có điều Sở Hưu đang rất khó hiểu, trong thời điểm như vậy ai lại nghĩ tới chuyện giết mình? Nhưng ngẫm kỹ lại, kẻ thù của y có vé không ít.

Nhưng đến lúc chứng kiến người ra tay lại là Lâm Khai Vân cùng Đậu Quảng Thần, Sở Hưu thật sự bất ngờ.

Hai tên này ăn gan hùm mật báo hay sao mà dám ra tay với y trong thời điểm này?

Loại nhãi nhép như Lâm Khai Vân, Sở Hưu đã không để trong mắt, Đậu Quảng Thăn cũng chẳng khác mấy. Thậm chí cả Thương Lan Kiếm Tông sau lưng Đậu Quảng Thần Sở Hưu cũng không đặt trong mắt.

Thực lực Thương Lan Kiếm Tông đã sa sút nghiêm trọng, lúc nào cũng có thể bị hủy diệt. Cho dù Sở Hưu không tới gây sự với Thương Lan Kiếm Tông, sau khi Liễu Công Nguyên chết ltk cũng tự mình suy yếu.

Thế nhưng giờ hai kẻ này lại dám ra tay với hắn, chán sống rồi à?

Có điều Sở Hưu đột nhiên nghĩ ra điều gì, lúc này y mới nhận ra không phải hai tên này chán sống mà là định bỏ đá xuống giếng mà thôi

Vừa rồi y đánh bại Tông Huyền, lực lượng và thể lực đều đã hao tổn nghiêm trọng. Hiện giờ tuy Sở Hưu không thấy sắc mặt chính mình nhưng có lẽ cũng cực. kỳ khó coi

Chính vì vậy Lâm Khai Vân và Đậu Quảng Thần mới có chút dũng khí, co gan ra tay với y.

Chỉ tiếc hai tên kia không biết, cho dù cự long không bay lên được cũng không bị chó hoang cần xé!

Kiếm mang đỏ máu bay tới, uy thế kinh người, cho dù Sở Hưu trong thời toàn thịnh cũng phải vận dụng bảy phần lực lượng để ngăn cản.

Nhưng vấn đề là giờ Sở Hưu đâu cần ngăn cản.

Ngay khi kiếm mang đỏ máu chém tới, Thiên Tử Vọng Khí Thuật đã được Sở Hưu thi triển. Một bước nhìn như đơn giản lại vừa vặn tránh né khỏi nhát chém của kiếm mang kia.

Thực lực kiếm mang đỏ máu kia quả thật không yếu, nhưng cường đại là do bản thân Tịch Huyết Kiếm chứ không phải Lâm Khai Vân.

Chỉ bằng chút tu vi kiếm đạo đáng thương của hẳn, Sở Hưu có thể dùng Thiên Tử Vọng Khí Thuật tùy ý nhìn thấy kiếm quyết mà hẳn thi triển.

Thậm chí chỉ cần Lâm Khai Vân động tay, Sở Hưu đã lập tức nhận ra quỹ tích xuất chiêu sắp tới của hắn.

Thế nên Lâm Khai Vân chỉ có thể dùng ánh mắt không thể tin tưởng nhìn cảnh tượng trước mắt. Kiếm mang đỏ máu trên Tịch Huyết Kiếm mặc dù uy thế ngập trời nhưng lại chưa từng động tới góc áo của Sở Hưu, như hẳn đang cố ý nhường nhịn, mỗi lăn kiếm mang luôn đâm vào khỏang không cách Sở Hưu không xa, cực kỳ chính xác... tránh khỏi cơ thể Sở Hưu.

Lực lượng thiêu đốt khí huyết chỉ có hạn, lúc này sắc mặt Đậu Quảng Thần đã trắng bệch, hắn giận dữ hét lớn: "Lâm Khai Vân, rốt cuộc ngươi đang giở trò quỷ gì vậy? Ngươi định giết Sở Hưu hay định lừa ta? Ta không kiên trì nổi, tự ngươi đi mà chơi!”

Dứt lời Đậu Quảng Thần trực tiếp ngừng thiêu đốt khí huyết, kiếm mang đỏ máu trên Tịch Huyết Kiếm lập tức ảm đạm xuống.

Lâm Khai Vân cần răng một cái, khí huyết quanh người bắt đầu thiêu đốt điên cưồng, nhưng kiếm mang đỏ máu chỉ có thể lướt sát qua vai Sở Hưu, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Sở Hưu thoải mái bước tới trước người hắn và Đậu Quảng Thần.

Nhìn Sở Hưu, Đậu Quảng Thần nghĩ tới uy thế lúc Sở Hưu ra tay đánh bại Tông Huyền, thân thể không khỏi run rẩy.

Ngay lúc Đậu Quảng Thần định nói gì đó, Sở Hưu đã bước ra một bước, một quyền đánh xuống. Quyền tới trước người Đậu Quảng Thần, không khí mới vang lên tiếng nổ.

Tiếp theo tiếng nổ đó là một âm thanh rất nhỏ, như có thứ gì vỡ vụn.

Tiếp đó trong không gian hoàn toàn yên tĩnh, có lẽ chỉ có máu tươi cùng thịt nát bay đầu trời mới có thể chứng minh, trước đó Đậu Quảng Thần có tồn tại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.