Lúc này ánh mắt Mục Tử Y nhìn về phía Sở Hưu mang theo vẻ phức tạo, cảm xúc đó ngay chính nàng cũng không nói rõ được. Nàng chỉ cười với Sở Hưu rồi nói: “Thật không ngờ lại có ngày được gặp lại công tử."
Mục Tử Y nhận ra Sở Hưu, nhưng nàng rất thông minh không nói ra tên của Sở Hưu.
Hàn Khốc cùng Tống Tiếu cũng dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Mục Tử Y. Bọn họ đã lâu lầm rồi không thấy Mục Tử Y cười, rốt cuộc quan hệ giữa Lâm Diệp và tiểu thư ra sao?
Mục Tử Y quay đầu lại nói với Hàn Khốc và Tống Tiếu: “Hàn thúc, Tống thức, vị công tử này thật sự là ân nhân của ta. Hai người có thể để ta ở riêng với công tử một lúc không? Nhiệm vụ lần này tạm thời bỏ qua”
Hàn Khốc cùng Tống Tiếu liếc mắt nhìn nhau, gật nhẹ đầu, trực tiếp quay người rời khỏi đạo quán, thậm chí trực tiếp đi tới ngoài đạo quán vài trăm trượng bảo hộ.
Sát thủ Thanh Long Hội sau khi nhận được nhiệm vụ nhất định phải hoàn thành, đây là nguyên tắc.
Chỉ có điều thứ như nguyên tắc cũng phải xem đặt lên người ai, nếu đặt trên người tiểu thư nguyên tắc cũng có thể bỏ qua.
Sở Hưu nhìn Mục Tử Y, lấy khăn che mặt xuống rồi nói: "Sao ngươi nhận ra ta?”
Từ âm thanh tới khí tức thói quen các thứ Sở Hưu đều đã thay đổi, gương mặt cũng được che phủ, ai có thể chắc chắn nhận ra mình như vậy?
Thế nhưng Mục Tử Y
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-luan-ma-chu/3430856/chuong-630.html