Chương trước
Chương sau
Hướng Miêu Xuân Mậu chỉ là một đại trạch trong Tuyết Liên Thành, đủ dung nạp vài trăm người, tinh nhuệ Kỳ Liên Trại đều mai phục ẩn nấp tu dưỡng tại đây.

Có điều khi mọi người ản nấp tới trước đại trạch kia, Nhiếp Nhân Long lại dừng bước, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.

Nhiếp Đông Lưu ở bên cạnh đầu tiên sửng sốt, có điều sau đó sắc mặt cũng lập tức biến đổi, đồng thời cảm giác một chút không đúng trong đó.

Con đường xung quanh đại trạch này rất yên tĩnh, yên tĩnh tới cực hạn, xung quanh trống trơn, không có tới một người đi đường, có vẻ rất quái dị.

Đương nhiên điều này cũng có thể hiểu là Kỳ Liên Trại vì cam đoan mình ẩn nấp an toàn hơn cho nên mua lại toàn bộ con phố, đề phòng người ngoài biết bọn họ đến. Nhưng thực tế hành động này càng giống bịt tai trộm chuông.

Nhàn rỗi không việc gì mua nguyên một con đường để ẩn nấp, còn có chuyện gì nổi bật hay ngu ngốc hơn không?

Người của Kỳ Liên Trại không phải kẻ ngốc, bọn họ không làm chuyện ngu ngốc này. Cho nên giải thích duy nhất là trong đó có vấn đề!

Bất luận Nhiếp Nhân Long hay Nhiếp Đông Lưu đều vô thức nhìn về phía Miêu Xuân Mậu, vì nơi này do Miêu Xuân Mậu phát hiện đầu tiên.

Có điều lúc này bọn họ lại phát hiện Miêu Xuân Mậu vốn luôn ra vẻ vô cùng tích cực lúc này lại cực kỳ kín tiếng, không ngờ lại đi phía sau cùng của đội ngũ.

Nhiếp Nhân Long cùng Nhiếp Đông Lưu thần sắc đồng loạt âm trầm xuống, hai người vừa định báo cho mọi người rút lui, có điều lúc này trên con phố dài lại lóng lánh ánh sáng trận pháp màu băng lam, vô số thiên địa nguyên khí ngưng tụ, hóa thành mũi thương băng đâm về phía đám người liên minh Tụ Nghĩa Trang!

“Có mai phục! Cẩn thận!”

Nhiếp Nhân Long nổi giận gầm lên một tiếng, có điều lúc này đã chậm.

Những mũi thương băng kia chớp mắt đã xuyên thủng ba thành võ giả tại đây.

Mũi băng dưới sự gia trì của trận pháp không chỉ sắc bén vô cùng còn có hiệu quả xé rách chân khí, chỉ bẩn cẩn đôi chút là lập tức bị giết chết.

Còn ngay khi trận pháp khởi động, từ con phố dài đã có vô số võ giả lít nha lít nhít đánh về phía đám người Tụ Nghĩa Trang.

Bàng Hổ cầm trong tay một thanh trường thương lớn màu đỏ thẫm, đánh thẳng về phía Hàn Bá Tiên, uy thế như núi lở. Cương khỉ màu đỏ mang theo khí tức nóng rực, một thương đánh xuống mang theo vài phần thần vận như thiên thạch rơi.

Cương khí màu vàng ngưng tụ quanh người Hàn Bá Tiên, tiếp đó hai tay hắn chắp lại trước ngực như một thanh chùy lớn, ầm ầm đập xuống, khiến nguyên khí trong thiên địa đều phát ra một tiếng nổ vang.

Hai bên dốc toàn lực xuất chiêu, cương khí tiêu tán, thế lực ngang nhau!

Mà ngay khi Bàng Hổ xuất thủ, Bạch Hàn Thiên cũng ra tay.

Bạch Hàn Thiên không dùng binh khí, nhưng từng chưởng nối tiếp nhau đánh ra. Giữa thiên địa xung quanh từng bông tuyết bay xuống. Những bông tuyết chi chít đó như những mũi kiếm xé tan cương khí đám người, suy yếu khí huyết, thần dị vô cùng.

Trong tay Nhiếp Nhân Long càn khôn lưu chuyển, lực lượng thiên địa dưới sự khống chế của hắn ngăn cản những bông tuyết kia. Nhìn Bạch Hàn Thiên, Nhiếp Nhân Long phẫn nộ quát lớn: “Bạch Hàn Thiên! Ngươi điên rồi à? Ngươi dám liên thủ với đám thổ phí Kỳ Liên Trại này đối phó với Tụ Nghĩa Trang ta?”

Thật ra lúc trước khi trận pháp xuất hiện, Nhiếp Nhân Long đã nghi ngờ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành xuất thủ.

Bởi trận pháp đó là chiêu thức nổi danh của Cực Bắc. Phiêu Tuyết Thành, Băng Sát Trận.

Có điều Nhiếp Nhân Long thật sự nghĩ mãi mà không hiểu, nếu vì những chuyện trước đó vậy Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành không có lý do xuất thủ với Tụ Nghĩa Trang mới đúng, bởi vì không đáng.

Thế nhưng giờ Nhiếp Nhân Long lại đã đoán sai, Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành không chỉ xuất thủ, hơn nữa vừa ra tay là đòn đoạt mạng!

Bạch Hàn Thiên mặt không biểu cảm nói: “Chính vì ta không điên nên mới xuất thủ.

Nhiếp Nhân Long, nếu ngươi yên ổn ở lại đất Yến Đông của ngươi, phát triển Tụ Nghĩa Trang ở đó, việc gì ta phải đối đầu với ngươi.

Nhưng lần này ngươi xâm lấn Bắc Địa của ta, dẫu sao ta cũng phải đòi lại công bằng cho những tông môn ở Bắc Địa của tal”

Mặc dù thực tế Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành xuất thủ hoàn toàn vì kiêng ky hành động khuếch trương của Tụ Nghĩa Trang, có điều mặt ngoài Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành không thê rnói như vậy.

Trong bóng tối thì Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành làm vậy là vì lợi ích bản thân, nhưng trên danh nghĩa là vì đòi lại công bằng cho các thế lực dưới trướng mình. Hành động kiếm thanh danh này không phải chỉ Tụ Nghĩa Trang biết, Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành bọn họ cũng biết.

Nhiếp Nhân Long vừa xuất thủ vừa cau mày, đương nhiên hắn tin nổi những lời ngụy biện của Bạch Hàn Thiên.

Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành còn chưa hào hiệp chính nghĩa tới mức đấy, chịu vì những thế lực võ lâm trong địa bàn của mình mà đối chọi với Tụ Nghĩa Trang.

Quan trọng nhất là Nhiếp Nhân Long thật sự không hiểu rốt cuộc Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành cấu kết với Bành Hổ như thế nào? Phải biết hai bên căn bản không có bất cứ liên hệ nào, thậm chí trước đó còn có thù hận.

Nhiếp Nhân Long thi triển Càn Khôn Lăng Vân Thủ tới cực hạn, tấn công ít, phòng thủ nhiều. Không phải hắn thật sự không đánh nổi Bạch Hàn Thiên mà lúc này sự chú ý của Nhiếp Nhân Long đều đặt ở một hướng khác trên chiến trường.

Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành cộng thêm lực lượng của Kỳ Liên Trại, liên minh Tụ Nghĩa Trang bọn họ đã ở thế hạ phong, càng không nói tới trước đó bọn họ còn bị trận pháp đánh lén chêt smột lượng lớn người.

Giờ Nhiếp Nhân Long đã không cần nghĩ tới chuyện vây giết Kỳ Liên Trại ra sao, việc hắn nên nghĩ là nên làm thế nào mới có thể thoát thân.

“Bạch Hàn Thiên, Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành các ngươi thật sự muốn không chết không thôi với Tụ Nghĩa Trang chúng ta hay sao?” Nhiếp Nhân Long hạ giọng phẫn nộ quát lớn.

Bạch Hàn Thiên lạnh nhạt lắc đầu nói: “Đương nhiên không phải. Cho dù hữu tâm tính vô tâm, ta cũng không giết được ngươi, cũng chẳng diệt được Tụ Nghĩa Trang. Có điều ngươi muốn bỏ trốn cũng chẳng dễ dàng gì đâu.”

Nếu Bạch Hàn Thiên có thể hủy diệt Tụ Nghĩa Trang, hắn cũng chẳng ngại hạ độc thủ.

Nhưng giờ nếu thật sự đấu đá không chết không thôi như lời Nhiếp Nhân Long, hắn có làm được không vẫn là ẩn số. Hơn nữa Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành chắc chắn cũng bị tổn thất.

Cho nên quan trọng nhất trước mắt là đánh trọng thương Tụ Nghĩa Trang, khiến trong mười mấy năm thậm chí mấy chục năm tới Tụ Nghĩa Trang không dám có suy nghĩ bắc tiến gì nữa!

Nhiếp Nhân Long thở dài một hơi, trầm giọng nói: “Bạch Hàn Thiên, lần này ta nhận thua, có điều ta muốn biết lần này rốt cuộc ta thua trong tay ai!

Từ khi Kỳ Liên Trại đột nhiên nhượng bộ trở đi, mọi chuyện đều có vẻ không đúng. Trong này chắc chắn có người âm thầm bố trí. Rốt cuộc là ai? Phong cách tính toán lén lút này không phải của ngươi. Bành Hổ là một tên mãng phu cũng chẳng có đầu óc này. Rốt cuộc là ai đang tính kế Tụ Nghĩa Trang ta?”

Thủ đoạn tính toán Tụ Nghĩa Trang bọn họ rất đơn giản nhưng lại nắm bắt được sơ hở lớn nhất của Tụ Nghĩa Trang bọn họ, đó chính là liên kết trong liên minh rất yếu.

Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành hiển nhiên là người bị kéo vào, còn trước đó Kỳ Liên Trại cũng chẳng có người như vậy. Nếu không Kỳ Liên Trại đã chẳng ngồi yên nhìn những phân trại bị liên minh Tụ Nghĩa Trang bọn họ vây giết.

Ánh mắt Bạch Hàn Thiên lóe lên sắc thái lạ, mặc dù hắn đang liên thủ với Kỳ

Liên Trại nhưng bản thân hắn lại chẳng có hảo cảm gì với Bành Hổ.

Cho nên lúc này Nhiếp Nhân Long hỏi như vậy, Bạch Hàn Thiên bèn chuyển ánh mắt sang hướng khác, cười hắc hắc nói: “Chính là vị kia, tuấn kiệt Ma đạo Lâm Diệp. Chắc ngươi cũng từng nghe tới tên hắn.

Lần này Bành Hổ nhờ cậy tới nhánh Ẩn Ma. Nhánh Ẩn Ma bèn phái vị này tới.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.