Bắc Địa Yến Quốc, đây là nơi hoang vu nhất Bắc Yên, thậm chí còn hoang vắng hơn Liêu Đông Quận. Mặc dù diện tích nơi này lớn gấp mấy lần Liêu Đông Quận, có điều lại gọi chung là Bắc Địa, không phân chia quận huyện.
Đi thêm một chút về phía bắc của Bắc Địa chính là Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành. Toàn bộ Bắc Địa đều coi như phạm vi thế lực của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành. Còn tiếp tục đi tiếp về phía bắc của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành lại là một nơi hoang tàn vắng vẻ, chỉ có những thế lực như Đại Quang Minh Tự mới có thể thành lập tông môn ở nơi này, đồng thời còn lấy mỹ danh là tôi luyện tâm chí.
Lúc này trong một quán rượu ở tòa thành nhỏ nơi Bắc Địa Yến Quốc, Bành Hổ cải trang thay đổi cách ăn mặc đang cùng Sở Hưu ngồi uống rượu.
Bành Hổ nhíu mày nói: “Lâm công tử, ngươi bảo Kỳ Liên Trại ta thối lui. Kỳ Liên Trại ta đã lui. Ngươi nói muốn chia rẽ liên minh Tụ Nghĩa Trang, thế nhưng lại chỉ xúi giục một tên tiểu tốt. Giờ tới bước cuối cùng, ngươi nói muốn mượn thế, rốt cuộc là mượn thế lực của ai?”
Thời gian vừa qua Kỳ Liên Trại ta chia thành từng tốp nhỏ nhưng vẫn bị Tụ Nghĩa Trang truy bắt được một số huynh đệ, tử thương chừng hơn trăm người. Kỳ Liên Trại ta không có nhiều thời gian để chờ đợi đâu.
Sở Hưu rót một chén rượu cho Bành Hổ, thản nhiên đáp: “Bàng trại chủ đừng nóng ruột, dục tốc bất đạt, lần này ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-luan-ma-chu/3382603/chuong-604.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.