Chương trước
Chương sau


Chừng nửa canh giờ sau, Nhiếp Nhân Long mới xử lý xong xuôi sự vụ, nhìn Nhiếp Đông Lưu, mặt không biểu cảm nói: “Nhìn cái vẻ khí định thần nhàn của con kìa. Chắc hẳn con cũng biết vì sao ta gọi con tới đây?”

Nhiếp Đông Lưu gật đầu nói: “Con biết, chắc vì con

triệu tập cao thủ Tụ Nghĩa Trang và kích động võ lâm Bắc Yên đuổi giết Lã Phụng Tiên.”

Nhiếp Nhân Long hừ lạnh một tiếng nói: “Nếu con đã biết sao còn cố tình làm như vậy?

Ta biết trong Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội con bại dưới tay Sở Hưu, trong lòng tức giận. Có điều có tức cũng không phải trút giận như vậy!

Giờ con có bại dưới tay Sở Hưu cũng chẳng sao, đường tương lai còn dài lắm. Ta đã dạy con vô số lần rồi, tầm mắt phải đưa ra xa một chút, đừng so đo được mất nhất thời, ai đi được tới cuối cùng mới là người thắng. Thế nhưng giờ con làm thế nào?

Chỉ vì Lã Phụng Tiên là hảo hữu với Sở Hưu, con lại vu hãm hắn tham gia thảm án diệt môn, thậm chí không tiếc triệu tập lực lượng Tụ Nghĩa Trang đi truy sát Lã Phụng Tiên. Chuyện này có lợi lộc gì cho Tụ Nghĩa Trang ta không?

Dùng cái cách ngây thơ này để báo thù, ngoại trừ tự hạ thấp trình độ bản thân, uổng phí lực lượng Tụ Nghĩa Trang, căn bản là chẳng được lơi gì!”

Nhiếp Nhân Long không phản đối Nhiếp Đông Lưu báo thù, nhưng cho dù muốn báo thù cũng phải dùng phương pháp có tác dụng một chút chứ không phải như bây giờ, làm mấy trò vặt quấy phá Sở Hưu, chỉ dám hạ thủ với người bên cạnh Sở Hưu.

Nhiếp Đông Lưu thần sắc nghiêm nghị trâm giọng nói: “Cha, chẳng lẽ cha không tin con ư? Chuyện hại người không lợi mình như vậy chắc chắn con không làm rồi. Còn liều lĩnh truy sát Lã Phụng Tiên như vậy không chỉ để quấy phá mà còn để diệt trừ một uy hiếp, một uy hiếp khổng lồ!


So với Sở Hưu, mặc dù Lã Phụng Tiên không có danh tiếng mấy trên giang hồ, nhưng lại là một con rồng đang ẩn giấu! Chỉ cần có cơ hội chắc chắn sẽ bay thẳng lên trời!

Thực lực cùng tiềm lực bản thân hắn đều không kém hơn Sở Hưu. Lúc trước khi hắn và Sở Hưu bị đuổi giết ra khỏi Bắc Yên, một tới Quan Trung Hình Đường, một đi Tây Sở.

Bên Tây Sở mặc dù Lã Phụng Tiên không làm nhiều chuyện như Sở Hưu nhưng được Trần Thanh Đế của Thiên Hạ Minh thưởng thức. Thậm chí Trần Thanh Đế đích thân mở miệng muốn thu nhận hắn vào Thiên Hạ Minh, thế nhưng Lã Phụng Tiên cự tuyệt.

Cha, một người được minh chỉ Trân Thanh Đế của Thiên Hạ Minh coi trọng như vậy, đâu thế nào là hạng vô danh?

Lã Phụng Tiên kia cùng Sở Hưu tương giao tâm đầu ý hợp, tương lai con muốn đối phó với Sở Hưu, Lã Phụng Tiên chắc chắn là đại địch! Giờ con ra tay với hắn chính là để diệt trừ một uy hiếp lớn trong tương lai!”

Nghe Nhiếp Đông Lưu nói xong, sắc mặt Nhiếp. Nhân Long cũng hơi đổi.

Hắn đương nhiên biết Trần Thanh Đế của Thiên Hạ Minh, cũng biết Trần Thanh Đế là người ra sao.

Mặc dù Thiên Hạ Minh ở Tây Sở còn Tụ Nghĩa Trang ở Bắc Yên, nhưng Nhiếp Nhân Long cùng Trần Thanh Đế có rất nhiều điểm tương tự, Nhiếp Nhân Long cũng nghiên cứu cẩn thận về Trần Thanh Đế. Hai người bọn họ vừa giống nhau vừa khác nhau.

Nếu Tụ Nghĩa Trang là nhờ Nhiếp Nhân Long tính toán trải rộng quan hệ, từng bước phát triển tới giờ, vậy Thiên Hạ Minh lại dựa vào một cặp thiết quyền của Thiên Tội đà chủ, đặt xuống giang sơn ngàn dặm!

So với Nhiếp Nhân Long phát triển Tụ Nghĩa Trang dùng đủ loại âm mưu tính toán, thủ đoạn của Trần Thanh Ðế rất đơn giản, thậm chí đơn giản tới mức người ta giận sôi.

Không phục thì đánh, đánh tới khi ngươi quỳ xuống khóc cha gọi mẹ nhận thua, từ đó về sau tôn Thiên Hạ Minh làm chủ. Không muốn quỳ cũng được, vậy trực tiếp. đánh chết, đơn giản thô bạo tới cực hạn.

Đối với thủ đoạn như vậy, với tính cách của Nhiếp Nhân Long đương nhiên không đồng ý, nhưng hắn cũng không thể không phái phục Trần Thanh Đế. Tối thiểu nếu đổi lại là hắn, Nhiếp Nhân Long cũng không làm được bá đạo như Trần Thanh Đế.

Còn giờ Trần Thanh Đế lại coi trọng Lã Phụng Tiên như vậy, chẳng trách Nhiếp Đông Lưu kiêng ky tới mức. này.

Sắc mặt Nhiếp Nhân Long lơi lỏng đôi chút, chỉ cần không phải Nhiếp Đông Lưu ghen ghét thù hận đi báo thù, uổng phí lực lượng của Ngụy Thư Nhai, vậy là được.

Có điều Nhiếp Nhân Long vẫn nghiêm nghị n: con đã biết Lã Phụng Tiên kia là uy hiếp tương lai, như vậy con lại chưa đủ coi trọng hắn.

Con bảo Mạnh Nguyên Long dẫn theo một phần môn khách Tụ Nghĩa Trang đuổi giết Lã Phụng Tiên đúng không?”


Nhiếp Đông Lưu chần chừ một lát rồi gật nhẹ đầu.

“Cửu Hoa Thanh Phong” - Mạnh Nguyên Long là tổng quản khách khanh của Tụ Nghĩa Trang, còn là huynh đệ kết bái của Nhiếp Nhân Long. Cho nên khi Nhiếp Đông Lưu nhờ Mạnh Nguyên Long xuất thủ, Mạnh Nguyên Long không hề tự tuyệt mà trực tiếp dẫn người truy sát Lã Phụng Tiên.

Nhiếp Nhân Long mặt không biểu cảm nói: “Vừa rồi bên Yến Tây có tin truyền tới, Mạnh Nguyên Long đã chết, bị Lã Phụng Tiên vung kích chém chết!”

“Cái gì!?”

Ánh mắt Nhiếp Đông Lưu co rụt lại, sắc mặt không dám tin tưởng.

Thực lực Mạnh Nguyên Long ra sao hắn cũng biết, cho dù Tụ Nghĩa Trang có nhiều cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất như vậy, Mạnh Nguyên Long vẫn là người nổi trội.

Thế nhưng giờ Nhiếp Nhân Long lại nói Lã Phụng Tiên vượt một cảnh giới g iết chết Mạnh Nguyên Long. Hăn cho rằng mình đã rất coi trọng Lã Phụng Tiên, không ngờ vẫn là coi thường đối phương.

Mạnh Nguyên Long là huynh đệ kết bái của Nhiếp Nhân Long, ngày trước Nhiếp Nhân Long chiêu hiền đãi sĩ chiêu mộ Mạnh Nguyên Long vào Tụ Nghĩa Trang cũng phải bỏ bao công sức. thế nhưng giờ Nhiếp Nhân Long nói Mạnh Nguyên Long đã chết, thần sắc ngữ khí đều không chút bi thương hay phẫn nộ, có thể thấy hắn là người thế nào.

Còn Nhiếp Đông Lưu cũng vậy, rõ ràng hắn cũng biết phụ thân mình tính cách ra sao. Kể cả hắn cũng chỉ thấy kinh hãi vì Nhiếp Nhân Long đã chết, không có bi thương hay phẫn nộ gì.

Im lặng nửa ngày, Nhiếp Đông Lưu mới chần chừ nói: “Vậy giờ phải làm gì đây thưa cha?”

Nhiếp Nhân Long hừ lạnh nói: “Làm gì hả? Nếu Mạnh Nguyên Long chưa bị giết đây chỉ là chuyện giữa đám tiểu bối các ngươi, đến lúc đó đương nhiên có rất nhiều thủ đoạn diệt trừ tên Lã Phụng Tiên kia.


Nhưng giờ Mạnh Nguyên Long đã bị giết, nếu ta không xuất thủ, vậy võ lâm Bắc Yên sẽ nghĩ thế nào về Tụ Nghĩa Trang chúng ta? Yếu đuối vô dụng?”

Nhiếp Đông Lưu cau mày nói: “Nhưng con sợ người trong giang hồ sẽ nói phụ thân ngài ra tay với tiểu bối, làm trái quy củ đạo nghĩa.”

Có ít người dựa vào thực lực đánh ra một vùng trời cho mình, tỷ như Trần Thanh Đế. Có ít người lại phải dựa. vào danh tiếng giữ thể diện, chính là Nhiếp Nhân Long.

Trên đất Bắc Yên, thanh danh Nhiếp Nhân Long rất tốt, giao du rộng rãi, ghét ác như cừu, thích làm việc thiện, nghĩa bạc vân thiên. Tất cả những lời ca ngợi đó đều có thể đặt lên người Nhiếp Nhân Long, Tụ Nghĩa Trang đa phần cũng do thanh danh Nhiếp Nhân Long chống đỡ.

Cho nên thanh danh của Nhiếp Nhân Long tuyệt đối không được dính chút tiếng xấu nào. Đường đường tông sư võ đạo lại xuất thủ với tiểu bối, nói thì dễ mà nghe thì khó.

Nhiếp Nhân Long híp mắt nói: “Có một chuyện ngược lại con làm rất đúng, đó là đóng dấu hung thủ thảm án diệt môn Lưu gia lên người Lã Phụng Tiên.

Ta xuất thủ không phải ỷ lớn hiếp nhỏ mà là truy sát hung đồ ác tặc hủy diệt Lưu gia, trừ hại cho giang hồ.

Đông Lưu, nhớ kỹ, trên giang hồ này một số việc không quan trọng quá trình, chỉ có kết quả mới quan trọng.

Làm việc đôi khi chỉ cần danh nghĩa mà thôi, chỉ đơn giản như vậy, còn thật hay giả, ai quan tâm?”


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.