Hơn nữa trước khi Tông Huyền bước vào cảnh giới tông sư võ đạo cũng đã giao thủ với hắn vài chiêu, khiến hắn chịu thiệt, vô cùng uất ức.
Nói đơn giản hơn thì sau trận Đại chiến chính ma này, có người được lợi, có người được danh, chỉ có Diệp Thiên Tà chẳng kiếm được cái quái gì. Hơn nữa rõ ràng là trong địa bàn của mình, thực hiện một nhiệm vụ đơn giản mà thôi, kết quả hắn lại làm hỏng chuyện.
Yến Lưu Băng không nói gì, chỉ tiếc nuối lắc đầu.
Thực lực Diệp Thiên Tà đặt trong các các thế hệ của Tà Cực Tông đã rất không tồi, nhưng so với loại yêu nghiệt như Sở Hưu hay Trương Thừa Trinh vẫn kém quá xa
E rằng mình và tông chủ yêu cầu quá hà khắc với bọn họ rồi.
Đúng lúc này Bạch Khiếu Thiên mang người đi lên đầu tường nhìn người của Tà Cực Tông bên dưới lạnh lùng nói: “Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh. Ngày trước Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành ta còn trong thời đỉnh phong các ngươi có dám làm càn như vậy không?”
Yến Lưu Băng lạnh nhạt nói: "Hạng cáo mượn oai hùm cũng gọi là hổ được chắc? Đúng là làm trò cười cho cả thiên hạ!
Nếu không có cái xác chết kia giữ thể diện, ngươi tưởng Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành các ngươi còn tồn tại được tới giờ hay sao?"
Bạch Khiếu Thiên cười lạnh nói: “Chẳng phải Tà Cực Tông các ngươi cũng bị một người chết như vậy dọa mấy chục năm hay sao?"
Im lặng một hồi, Yến Lưu Băng lạnh nhạt nói: “Ta không tới để nói nhảm với ngươi. Vì sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-luan-ma-chu-ki-tai-giao-chu/3931297/chuong-1006.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.