Trịnh Thành Vĩnh quả thật là rác rưởi, hơn nữa còn tham hoa háo sắc, việc gì cũng chẳng làm nổi, ăn gì cũng không đủ, một tên rác rưởi tới cùng cực.
Nhưng Trịnh Thành Vĩnh dẫu sao cũng tới từ mảnh đất hoang vu nơi Tây Nam. Hắn có một ưu thế so với phần lớn võ giả khác, đó là thức thời.
Trong khu đất hoang tại Tây Nam, rất ít châu phủ hay thành thị lớn, khắp nơi là rừng núi hoang vu, thổ phỉ sơn tặc của hai mươi ba trại cướp của giết người, máu tươi thấm đầy đất.
Phụ thân Trịnh Thành Vĩnh, Trịnh Thiên Đồ quật khởi trong hoàn cảnh này, cho nên mặc dù tu vi Trịnh Thành Vĩnh không được nhưng hắn lại rất biết điều. Khi đối mặt với lực lượng cường đại tới mức mình không cách nào địch nổi, việc đầu tiên phải làm là nhận thua, có cúi đầu sát đất cũng được.
Cho nên dưới sát khí của Sở Hưu, Trịnh Thành Vĩnh đầu tiên im lặng sau đó dùng tốc độ nhanh nhất mặc quần áo vào, cuối cùng dùng bộ dạng vô cùng nghe lời nhìn Sở Hưu.
Sở Hưu thản nhiên nói: “Biết nữ nhân bên cạnh ngươi là ai không?”
Trịnh Thành Vĩnh gật nhẹ đầu, có vẻ như hắn còn chưa kịp nhận ra mình vừa ngủ với nữ nhân của thái tử.
Sở Hưu nhíu mày ni rong thiên hạ này không mấy người cắm sừng cho thái tử được đâu. Giờ ngươi tính là một, có phải thấy rất có thành tựu không?”
Trịnh Thành Vĩnh lúc này mới nhận ra rốt cuộc mình vừa làm gì, gương mặt đầy sợ hãi.
Hắn ngủ với nữ nhân của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-luan-ma-chu-ki-tai-giao-chu/3930799/chuong-508.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.