Thân là võ giả, bất luận chính hay tà, không nói thứ khác ít nhất bản thân cũng phải cứng rắn ương ngạnh một chút.Giờ Vương Thiên Bình cầu khẩn xin tha như chó con như vậy, hoàn toàn tương phản với dáng vẻ âm hiểm định đâm đao sau lưng Sở Hưu lúc vừa rồi.Sở Hưu nghe vậy chỉ cười lạnh một tiếng, giơ tay vuốt vuốt lên mặt Vương Thiên Bình thản nhiên nói: “Biết miệng mình bẩn thì sau phải quản cho tốt cái miệng của mình, cần biết họa từ miệng mà ra đấy.”Hành động sỉ nhục đó của Sở Hưu khiến sắc mặt Vương Thiên Bình đỏ bừng, nếu đổi thành người khác sợ là đã sớm liều mạng với Sở Hưu, nhưng Vương Thiên Bình lại cố gắng nín nhịn, gương mặt còn ra vẻ tươi cười miễn cưỡng nói: “Sở đại nhân nói đúng lắm, tại hạ xin khắc ghi trong lòng.”Sở Hưu hừ lạnh một tiếng, vứt thẳng Vương Thiên Bình sang một bên, thản nhiên nói: “Cút đi!”Vương Thiên Bình cúi đầu, ánh mắt đầy hận thù, ảo não rời đi. 
Có điều trước lúc đi hắn lại không thấy được trong mắt Sở Hưu cũng lóe lên sát khí.Vương Thiên Bình này chỉ là một con ruồi mà thôi, nếu hắn thành thật Sở Hưu cũng chẳng quan tâm làm gì.Nhưng tên Vương Thiên Bình này lại cố chấp muốn gây chuyện, vậy đừng trách Sở Hưu độc ác.Đặc biệt là biểu hiện vừa rồi của Vương Thiên Bình, rõ là đang ép Sở Hưu giết mình.Vừa rồi Sở Hưu sỉ nhục như vậy, nếu đổi lại là võ giả khác chắc đã tức tới nổ phổi lập tức xông tới liều mạng với Sở Hưu. 
Thế nhưng Vương Thiên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-luan-ma-chu-ki-tai-giao-chu/3930581/chuong-290.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.