Trong đại đường, được chân khí của Liễu Công Nguyên truyền vào, dược lực không ngừng rót vào cơ thể Thẩm Bạch khiến Thẩm Bạch vốn hôn mê gần một tháng rốt cuộc cũng chậm rãi tỉnh lại.Ngay khi thấy Liễu Công Nguyên, Thẩm Bạch đã hiểu mình đang ở đâu, trong mắt hắn khó nén nổi hiện lên đau đớn và không cam lòng, nửa ngày sau mới khổ sở lên tiếng: “Sư phụ, xin lỗi, con thua rồi.”Ngoại trừ xin lỗi ra, Thẩm Bạch đã không biết nên nói gì cho phải.Hắn không phải loại người tâm cảnh yếu ớt như Lâm Khai Vân, bị đả kích một lần rồi triệt để nản lòng thoái chí, tinh thần ủ rũ.Cho dù lúc này tu vi đã phế, Thẩm Bạch phần nhiều là áy náy, với Thương Lan Kiếm Tông, cũng là với sư phụ hắn Liễu Công Nguyên.Liễu Công Nguyên coi hắn như con trai, dốc hết bản lãnh truyền thụ, thậm chí gửi gắm cả tương lai Thương Lan Kiếm Tông lên người hắn.Kết quả thì sao? Sau một trận chiến, hắn bại, cũng đã bị phế.
Bại lại cực kỳ thảm hại, có thể nói tương lai toàn bộ Thương Lan Kiếm Tông đều bại mất trong tay hắn, làm sao có thể không hổ thẹn được đây?Thậm chí hận ý đối với Sở Hưu còn không nặng bằng áy náy hôm nay.Vỗ vỗ tay Thẩm Bạch, Liễu Công Nguyên thở dài nói: “Không cần xin lỗi, tất cả đều là vận mệnh, là nhân quả.
Ngay cả ta cũng không ngờ nổi Sở Hưu kia lại trưởng thành tới mức này.Nếu trời đã muốn tuyệt đường của Thương Lan Kiếm Tông ta, không có Sở Hưu còn có Trương Hưu, Vương Hưu, kết quả cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-luan-ma-chu-ki-tai-giao-chu/3930554/chuong-263.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.