Sở Hưu là người thù dai nhưng cũng không quên ân tình.Lần này Tạ Tiểu Lâu cùng Mạc Thiên Lâm giúp y, y cũng ghi tạc trong lòng.Mặc dù y cũng biết Mạc Thiên Lâm cùng Tạ Tiểu Lâu chịu giúp như vậy cũng có tính toán riêng, có chút ý định lợi dụng.
Bất quá Sở Hưu không để ý.Chuyện hôm nay nếu có Lã Phụng Tiên, vậy chắc chắn Lã Phụng Tiên không nói hai lời, trực tiếp ra tay giúp đỡ ngay lúc Thần Vũ Môn xuất thủ với y, cùng nhau đối địch.
Đáng tiếc, chỉ có một Lã Phụng Tiên mà thôi.Nhưng cho dù thế nào, cuối cùng Mạc Thiên Lâm cùng Tạ Tiểu Lâu cũng đã ra tay giúp y.Nếu đổi thành kẻ tâm địa nhỏ nhen khác, không chừng còn oán hận vì sao Mạc Thiên Lâm cùng Tạ Tiểu Lâu không ra tay sớm hơn.Sở Hưu mặc dù không đến mức bao dung độ lượng nhưng cũng chẳng phải kẻ hẹp hòi gì, y luôn chỉ xem kết quả, không hỏi quá trình, cho nên Sở Hưu sẽ nhớ kỹ ân tình này.Mạc Thiên Lâm vội vàng khoát tay áo nói: “Sở huynh không cần khách khí như vậy, chúng ta cũng chỉ ra mặt cảnh cáo Bạch Vô Kỵ mà thôi, có bỏ sức ra đâu.”Sở Hưu trầm giọng nói: “Với tình trạng của ta lúc đó, nếu Bạch Vô Kỵ xuất thủ, ta có cản được cũng phải trả giá rất lớn, cho nên ta sẽ ghi nhớ ân tình này.”Tạ Tiểu Lâu cùng Mạc Thiên Lâm liếc mắt nhìn nhau, cùng chắp tay với Sở Hưu nói: “Sở huynh khách khí rồi.”Thái độ hiện tại của Sở Hưu chính là điều họ muốn, bằng không sao bọn họ phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-luan-ma-chu-ki-tai-giao-chu/3930527/chuong-236.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.