Chỉ trong khoảnh khác này. Đôi mắt như bầu trời đầy sao của Vũ Khuynh Mặc đột nhiên mở ra! Ngay lập tức! Chỉ nghe thấy “tầm!” một tiếng! Bóng đen cản đường Vũ Khuynh Mặc đột nhiên bay ra phía sau Bóng đen đó liên tục lộn nhào trên không trung. Khi đáp xuống đất, “Rắc rác!” “Rắc rác!” “Räc rắc!” Nền bê tông dưới chân đột nhiên lún xuống rồi vỡ toác, lộ ra một con đường nứt nẻ như mạng nhện! ‘Vũ Khuynh Mặc phớt lờ bóng người đó, trực tiếp đi về phía Lý Hàng Lúc này, bóng đen đó nói: “Ngũ tiểu thư” Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Vũ Khuynh Mặc hơi dừng lại. Quay đầu nhìn sang, mới nhận ra bóng đen vừa nấy bị cô hất bay lên không trung chính là Lý Lâm – quản gia của Lý Tấn. “Ngũ tiểu thư, lão gia bảo tôi mời cô qua đó” Cô khẽ quay đầu lại, dưới ánh đèn đường, Vũ Khuynh Mặc nhìn thấy một chiếc xe RV sang trọng đang dừng lại cách đó không Xa. Lúc này, cửa xe mở ra. Lý Tấn đứng đó vẫy tay với cô. Nhìn bóng lưng của Lý Hàng, Vũ Khuynh Mặc điều chỉnh hô hấp, đi về phía chiếc RV. Cô đứng trước mặt Lý Tấn, cung kính chào: “Cháu gái chào bác ạ” “Chúng ta không phải người ngoài, hơn nữa đây không phải ở nhà, không cần khách sáo” Khi đối mặt với Lý Tấn, Vũ Khuynh Mặc sẽ thu lại khí chất lạnh lùng của bản thân Lúc này, cô như một cô gái hàng xóm. Nói chuyện nhẹ nhàng ưu nhã, mang theo sự thấu tình đạt lý rất tri thức. “Bác tới Thượng Hải sao không nói với cháu một câu để cháu đi đón ạ” Lý Tấn liếc nhìn vào trong xe, cười nói: “Bác gái của cháu thích yên tĩnh” “Lần này hai bác tới phía nam, ngoài cháu ra thì không ai bi “Bác… bác gái cũng đến ạ?” Khuôn mặt xinh đẹp vốn tĩnh như mặt nước của Vũ Khuynh Mặc cuối cùng cũng phải lộ ra vẻ kinh ngạc. Cô chủ động vào trong chiếc RV. Chỉ thấy một người phụ nữ trung niên với mái tóc hơi bạc đang ngồi thân thờ trên chiếc ghế êm ái của chiếc xe. Người phụ nữ trung niên này rất đẹp. Đẹp tựa đóa hoa trong sương giá. Có phần hơi ủy mị. Nhưng nó cũng lộ ra nét đẹp cổ điển đặc biệt quyến rũ Trên người bà không cảm nhận được một chút hơi thở nào của nhân gian phàm tục. Người phụ nữ này tên là Lục An Lam, là vợ của Lý Tấn. Đồng thời, bà cũng là mẹ ruột của Lý Hàng! Lý Tấn nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Lục An Lam. Hai vợ chồng nhìn nhau, trong mắt họ có một sự dịu dàng và ngọt ngào sâu sắc. Lý Tấn khẽ thở dài nói: “Ngày Tiểu Hàng vừa trở về nước, bác đã phái quản gia đến đón” “Lúc đó vốn định nói với nó rằng mẹ nó vẫn còn sống” “Thế nhưng tên nhóc này tính khí rất cọc: cần” “Quản gia chưa kịp nói thì đã buông lời cay nghiệt, nói sẽ phái người tới giết từng người một” Vũ Khuynh Mặc yên lặng lắng nghe. Lý Tấn tiếp lời: “Năm đó nhà họ Lý đã đến thời khắc sinh tử” “Để giữ mạng sống cho mẹ con họ, bác đã cố tình đuổi họ ra khỏi nhà và đẩy họ đến Ninh Châu” “Vốn là ở Ninh Châu sẽ có người đón họ” “Nhưng giữa đường người đó đã bị gia tộc thù địch giết chết” “Cho nên tên nhóc này mới có một khoảng thời gian cực khổ như vậy” Nói đến đây Lý Tấn liền thở dài. Trong mắt ông là vô số thăng trầm. “Sau này, khi bác đích thân đến Ninh Châu, sức khỏe bác gái con vốn đã rất tệ” “Trong lúc bất lực, chỉ có thể chia lìa hai mẹ con họ” Lý Tấn đột nhiên cười. Trong nụ cười này còn mang theo một chút Tự hào. Mặc dù ông có nợ Lý Hàng phần nào. Nhưng hiện tại thân phận và thực lực của Lý Hàng đã vượt xa gia tộc họ Lý. Không phải một công tử thế gia cần sự hậu thuẫn của gia tộc. Mà là Chiến thần Hồng Hải không ai địch lại!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]