Chương trước
Chương sau
Hai tay anh lướt qua vòng eo thon thả của Hứa Mộc Tình, nhẹ nhàng ôm cơ thể mềm mại của cô vào lòng.
Hứa Mộc Tình không dám ngẩng đầu nhìn đôi mắt tha thiết cháy bỏng của Lý Hàng Cô khẽ cúi đầu tựa trán vào ngực Lý Hàng.
“Không… không đợi được cái gì?”
Hứa Mộc Tình nói nhỏ.
“Anh muốn em vì điều bất ngờ này mà thơm anh sớm hơn một chút!”
Khi đang nói, Lý Hàng đã cúi đầu xuống.
Bởi vì bên cạnh có người nên Hứa Mộc Tình thơm nhẹ lên má Lý Hàng như gà mổ thóc.
“Ừm, chưa đủ chưa đủ” Lý Hàng mặt dày chu mỏ lên, “Anh muốn em thơm ở đây”
Bàn tay nhỏ bé của Hứa Mộc Tình đấm nhẹ lên ngực Lý Hàng: “Đáng ghét, bên cạnh có người đang nhìn kìa”
“Anh mặc kệ, dù sao nếu em không thơm anh, anh sẽ không thả ra.”
“Đợi lát nữa nếu có người đến tìm em, anh cứ giữ tư thế như này”
Hứa Mộc Tình biết rõ độ mặt dày của Lý Hàng.
Trong lòng cô bất lực, đồng thời cũng cảm thấy ngọt ngào.
Đôi mắt linh động của cô nhanh chóng liếc nhìn bốn xung quanh.
Sau đó, cô vội kiếng chân hôn nhẹ lên bờ môi rản rỏi của Lý Hàng.
‘Vốn dĩ Hứa Mộc Tình chỉ lướt nhẹ qua như chuồn chuồn đạp nước.
Nhưng đôi tay hư hỏng của Lý Hàng lại ép cơ thể Hứa Mộc Tình dán chặt lên người anh.
Đôi môi dán chặt vào nhau của hai người không thể tách ra được.
Nụ hôn này rất sâu.
Bây giờ Hứa Mộc Tình cảm giác cả người đều đảm chìm trong vòng tay ấm áp ngọt ngào.
Cô không cách nào thoát ra.
Cô cũng không muốn tỉnh lại.
Cô chỉ muốn làm cho khoảnh khắc ấm áp ngọt ngào này.
‘Vĩnh hằng.
“Cộp, cộp, cộp.”
Lúc này, phía không xa vang lên tiếng bước chân.
Rất nhanh sau đó, u Dương Miểu Miêu vội vã đi đến.
"Tổng giám đốc, có một nhóm người bỗng nhiên đến gây sự”
Hứa Mộc Tình nhẹ nhàng giấy ra, nhưng Lý Hàng lại ôm chặt cô không chịu buông.
Mãi khi ánh mắt Hứa Mộc Tinh có vẻ trách móc thi Lý Hàng mới tách môi hai người ra.
Giữa hai cánh môi mọng đỏ có một tía Lấp Lánh như tơ từ từ tách ra.
Lý Hàng không ngừng tiến lưỡi qua mỉm cười nói: Bà xã, tối nay chúng ta tiếp tục nhai”
Hứa Mộc Tinh đỏ bừng mặt, cô giấy giụa đỏ mặt tía tai
"Ngoan, đừng quậy" Lý Hàng năm tay cô.
Hai người đi về phía Âu Dương Miểu Miểu.
“Đi, chúng †a đi xem xem”“
Lý Hàng cố ý không xây tường rào, nơi đây giống như công viên, ai cũng có thể đi vào.
Chỉ có điều, nơi đây không cho phép giãm đạp lên hoa cỏ và phá hoại của công.
Một khi bị phát hiện thì sẽ bị phạt rất nặng.
“Bịch!”
Ba người Lý Hàng vừa đến bãi đất trống.
Đã thấy một đám hai mươi mấy gã đàn ông hung thần ác sát, vô cùng hung hăng đứng đó.
Trong đó có một người còn đạp vỡ đèn đường
Ngọn đèn đường này đặt ở trên mặt đất, độ cao đến đầu gối người
Nó cũng là thiết kế tâm huyết của Châu Tôm Mậu.
Không chỉ tạo hình đẹp mắt, hơn nữa còn vô cùng thực tế. Gã đàn ông đến đường tình Ma Vĩ Tài.
Là đầu sỏ của đám lưu manh côn đồ ở khu vực này.
Mã Vĩ Tài đạp vỡ đèn đường bằng thủy tính, đứng đó diễu võ dương oai: "Kêu ông chủ của chúng mày ra đây cho ông"
Lúc này, một chiếc Rolls Royce đậu ngay phía bên kia đường không xa phía sau Mã Vĩ Tài.
Chu Hạn Văn cầm một ly rượu vang trong tay, vẻ mặt giễu cợt nhìn cảnh tượng trước mắt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.