Chương trước
Chương sau
Sấm sét giữa trời quang!
Mặt mũi tái nhợt!
‘Đũng quần ông ta ướt hết rồi!
Ông trời ơi!
Là ai mời vị đại thần này đến Thượng Hải đấy?
Người đàn ông trung niên vội vã bò từ dưới đất lên.
Cúi đầu!
Khom lưng!
Khom lưng khuyu gối!
“Tôi..tôi…tôi…tôi có mắt không tròng! Xin…xin…xin…xin ngài lượng thứ!”
Vừa nhìn thấy bộ dạng của người đàn ông trung niên, Cao Kiếm lười chẳng muốn ra tay nữa.
Anh ta quay lại hỏi Lý Hàng: “Lão đại, đây?”
liải quyết thế nào.
Lý Hàng hỏi: “Kỳ Tử Hạo là gì của ông?”
“Tôi…tôi không có quan hệ gì với cậu ta” Người đàn ông trung niên vội gạt đi.
“Đánh gãy tay chân, vứt xuống sông”
Nói xong, Lý Hàng và Cao Kiếm đi về phía con đường nhỏ bên cạnh.
‘Vương Tiểu Thất cười gian ác xông vào Kỳ Tử Hào.
“Rác!”
Xương cốt vỡ tan!
“Hự ái”
Tiếng kêu gào thảm thiết!
Không thể động!
Không dám động!
Giờ phút này không ai dám động đậy.
Người đàn ông trung niên nhìn bóng lưng hai người dân khuất bằng ánh mắt sợ hãi.
Thân phận của Cao Kiếm đã khiến người đàn ông trung niên sợ hãi đến tiểu cả ra quần.
Còn người đàn ông bên cạnh anh ta, người đàn ông mà ông ta chưa gặp bao giờ là ai?
Một người đàn ông có thể khiến thiếu tướng năm sao gọi là đại ca!
Quá đáng sợt Từ lúc nào Thượng Hải xuất hiện người đàn ông đáng sợ như vậy!
Giờ phút này, trong đầu người đàn ông trung niên chỉ có một suy nghĩ – lập tức về nhà!
Thời gian tới đây, từ chối bất cứ ai đến thăm hỏi, không tham gia bất cứ tiệc rượu nào.
Càng không thể tiết lộ nửa lời sự việc ngày hôm nay ra ngoài!
Nghiêm túc làm người!
Nghiêm túc đi làm!
Sau mấy chục năm hỗn loạn, cuối cùng Thượng Hải này cũng sắp thay đổi rồi Biệt thự bán sơn của Lương Hàn Thần.
Lúc này, Lương Hàn Thần đang nằm ườn trên giường để một cô gái trẻ tuổi xoa bóp cẩn thận.
Lại Tranh Hoằng vui vẻ từ bên ngoài bước vào.
“Công tử, công tử, diệu kế của cậu đã có hiệu quả rồi!”
“Ố?” Lương Hàn Thần vui mừng ngẩng đầu lên nhìn Lại Tranh Hoằng: “Mau nói tôi nghe coil”
Lại Tranh Hoằng kích động nói: “Tên Lý Hàng đó thật sự đã đánh gãy tay chân của Kỳ Tử Hạo rồi đem vứt xuống sông!”
“Thật ư! Tên ngốc đó làm vậy thật sao?”
“Chính xác trăm phần trăm, người chúng ta cử qua luôn đứng quan sát từ xaI”
“Ha ha ha, a ha ha ha! Tốt tốt tốt, phen này Lý Hàng chết chắc rồi!”
“Có phải người của Kỳ gia đã ra tay rồi?” Lý Hàng vội hỏi.
“Bây giờ Kỳ Tử Hạo mới vừa được khiêng về nhà, tôi đoán một lát nữa sẽ có tin tức.”
“Tốt! Bây giờ ông đây có thể liên tưởng đến cảnh tượng Lý Hàng bị chém chết rồi!”
Thế nhưng, một tiếng trôi qua.
Lương Hàn Thần lo lắng đi qua đi lại trong phòng khách.
“Chuyện gì thế? Tại sao đến giờ mà nhà họ Kỳ vẫn chưa có tin tức gì?”
“Cậu đợi một chút, tôi gọi điện hỏi xem sao.”
Lại Tranh Hoằng vội vã gọi điện thoại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.