Chương trước
Chương sau
“Cục cưng, em yên tâm, anh nhất định sẽ sắp xếp cho em một buổi biểu diễn trong thời gian gần nhất.”
“Đến lúc đó, anh sẽ nâng đỡ vị trí em còn cao hơn Cố Ngôn Hy”
“Thật hả! Anh yêu, anh tốt với em quá.”
Vừa nói, cô ca sĩ nhỏ vừa nháy mắt với Nguyễn Đại Bảo.
Hai tay cô ta đặt lên đùi Nguyễn Đại Bảo, sau đó từ từ quỳ xuống.
OhI Yeah!
Quả nhiên loại phụ nữ này mới tốt, biết chủ động!
Khi Nguyễn Đại Bảo đang chuẩn bị hưởng thụ, đột nhiên “Rầm” một tiếng.
Cánh cửa văn phòng bị đạp văng ra.
Vương Tiểu Thất nghênh ngang bước vào, sau lưng cậu †a là Cố Ngôn Hy và Phương Văn Văn.
“Ôi chết tiệt con mẹ nó!”
Vương Tiểu Thất nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, bất giác buột miệng chửi thề.
“Giữa ban ngày ban mặt, đôi cẩu nam nữ các người lại dám làm chuyện bỉ ổi này ở văn phòng!”
Nguyễn Đại Bảo đã cởi thất lưng, khóa quần cũng đã kéo xuống.
Không ngờ đột nhiên có người dám xông vào văn phòng của hắn.
Hắn lập tức xách quần, chỉ vào ba người bọn Vương Tiểu Thất quát mắng.
“Thẳng oắt kia, mày lau sạch cái mắt chó của mày lại.”
“Công ty này là sản nghiệp của gia tộc Lương Thị, mày dám ở đây làm loạn, không muốn sống nữa sao?”
“Bốp!”
Vương Tiểu Thất tiến lên tát một cái.
Nguyễn Đại Bảo bị đánh sưng mặt, người cũng ngã đập vào tường.
Vương Tiểu Thất giật tóc Nguyễn Đại Bảo.
Lúc này, Lý Hàng chậm rãi từ ngoài cửa bước vào.
Anh ung dung ngồi lên sofa.
‘Vương Tiểu Thất kéo Nguyễn Đại Bảo đến trước mặt Lý Hàng.
Lý Hàng nhìn Nguyễn Đại Bảo rồi hỏi: “Công ty các người muốn điều kiện thế nào mới có thể chấm dứt hợp đồng với Cố Ngôn Hy?”
Nguyễn Đại Bảo hung dữ nhìn chằm chằm Lý Hàng: “Thằng ranh, tao không biết mày là ai, nhưng mày dám gây rối ở sản nghiệp của tập đoàn Lương Thị, chúng mày chết chắc rồi!”
“Tao trả một tỷ mua sự tự do cho cô ấy.”
Cố Ngôn Hy sững sờ.
Một tỷ.
Anh ấy đồng ý dùng một tỷ để mua tự do cho mình?
“Ha ha ha ha!” Nguyễn Đại Bảo bật cười.
Bây giờ Lý Hàng ăn mặc rất bình thường.
Vừa nhìn đã biết không phải người có tiền.
Nguyễn Đại Bảo sẽ không nghĩ Lý Hàng có thể trả được nhiều tiền như vậy.
“Đừng nói một tỷ, cho dù mày có ra giá mười tỷ cũng vô dụng!”
Vẻ mặt Lý Hàng vẫn bình thản như cũ: “Bây giờ tôi đang nói chuyện đàng hoàng với anh, chúng ta thảo luận chuyện này từ góc độ kinh doanh.”
Lúc này, bảy tám người bảo vệ cao lớn từ bên ngoài đột ngột ập vào.
Nhìn thấy người của mình xuất hiện, Nguyễn Đại Bảo càng điên lên.
“Tao thèm vào, mẹ kiếp ai thèm bàn điều kiện với mày, mày là cái thá gì!”
Nguyễn Đại Bảo xô Vương Tiểu Thất ra, hét lên với mấy tên bảo vệ.
“Còn ngây ra đấy làm gì? Đánh phế hai thằng cẩu tạp chủng này cho tao rồi vứt ra ngoài công ty”
Nguyễn Đại Bảo vừa nói xong câu này, cơ thể Vương Tiểu Thất đột nhiên chuyển động.
Ngay sau đó, trong phòng vang lên tiếng kêu thảm thiết liên hồi của mấy tên bảo vệ.
Những tên bảo vệ này bị Vương Tiểu Thất ném ra ngoài văn phòng như bị rác.
Trố mắt đứng nhìn!
Nguyễn Đại Bảo không ngờ Vương Tiểu Thất dáng người không cao, nhìn cũng không vạm vỡ mà lại đánh giỏi như vậy.
Lúc này, Lý Hàng cầm một hộp kim bấm trên bàn trà.
Cậu ta gỡ từng chiếc kim bấm ra.
Khi làm động tác này, Vương Tiểu Thất đã banh miệng của Nguyễn Đại Bảo ra.
Tiếp đó, Lý Hàng nhét cả nám kim bấm vào trong miệng Nguyễn Đại Bảo.
Anh vươn tay võ nhẹ hai cái lên miệng Nguyễn Đại Bảo rồi lạnh lùng nói.
“Mày nói xem, nếu tao dùng sức tát mày hai cái sẽ có hiệu quả thế nào nhỉ?”
Nguyễn Đại Bảo trợn hai mắt, lắc mạnh đầu: “Ư! Ư”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.