Ngô Chính Đức cươi Iạnn mọt tieng: ‘Nơi nnư Ninh Châu: thì có thể gửi được thứ gì tốt đẹp chứ?” Ngô Văn Xương ngẫm nghĩ rồi nói: ‘Ba nói xem có khi nào là người của tên Lý Hàng đó biết thế lực của Ngô gia chúng ta, bây giờ muốn lấy lòng nhà chúng ta không?” “Khả năng này không phải là không có, con mở ra trước xem thế nào” Chiếc thùng được mở ra. Đơ người. Ngô Văn Xương và Ngô Chính Đức đều đờ đẫn. Bên trong đựng mười mấy hộp tro cốt! Phía trên mỗi hộp tro cốt còn đặt một tấm thiệp. Trên thiệp có vài dòng chữ in hoa đỏ máu. Kẻ nào vào Ninh Châu, chết! Ngô Văn Xương và Ngô Chính Đức đưa mắt nhìn nhau, hai cha con đều không biết rốt cục xảy ra chuyện gì? Lúc này, điện thoại của Ngô Chính Đức đổ chuông. Là Ngô Chí Vinh – cha của ông ta gọi đến. Trong điện thoại, Ngô Chí Vinh ra vẻ một người cha nghiêm khắc, lên giọng dạy bảo nói một đống đạo lý. Cuối cùng bổ sung một câu: “Con làm cha phải tìm hiểu quan tâm con trai nhỏ, đừng nghiêm khắc với nó như: vậy. “Nó chơi ở Ninh Châu cũng cả ngày rồi, cũng đến lúc con gọi điện kêu nó quay về rồi” Giây phút nghe Ngô Chí Vinh nói câu này, mặt Ngô Chính Đức biến sắc. Ông ta vội vã hỏi: “Cha, Văn Đào đi Ninh Châu khi nào vậy?” “Con làm cha kiểu gì vậy? Con trai mình đi Ninh Châu cũng không biết?” “Bây giờ thân phậ con thế nào, bây giờ con là đương gia của đệ nhất thế gia ở Cô Tô đấy” “Thân làm đương gia, làm việc sao có thể khúm núm như vậy được?” “Một Ninh Châu nhỏ bé, một thằng ở rể không ngóc đầu dậy được mà lại khiến con sợ đến mức không cả có gan trút giận cho con trai mình sao?” “Là cha con, ta cảm thấy nhục nhã thay con!” Ngô Chí Vinh nói một lèo, còn Ngô Chính Đức lại càng †ái mặt. Lúc này, ông ta run giọng: “Cha, cha mau nói cho con biết, rốt cục cha cử bao nhiêu người cùng Văn Đào đi Ninh Châu?” Ngô Chí Vinh kiêu ngạo nói: “Bao gồm cả Ngô Sơn trong đó cùng với đội hộ pháp, tổng cộng mười ba ngườ “Đây là đội hình mạnh nhất của Ngô gia chúng ta.” “Một khi họ đến Ninh Châu thì chắc chắn sẽ lật tung Ninh Châu nhỏ bé kia.” “Cũng để cho người ở cái thành phố nhỏ bé hẻo lánh đó cảm nhận được khí thế của gia tộc Ngô gia chúng ta!” Nghe vậy, Ngô Chính Đức lập tức quăng điện thoại cho. Ngô Văn Xương đứng cạnh. Ông ta giơ ngón tay, run rẩy đếm từng hộp tro cốt bên trong chiếc thùng. “Một, hai, .. mười ba, mười bốn!” Khi Ngô Chính Đức bưng một chiếc hộp tro cốt lên, ông †a liền ngồi bệt xuống đất. Ngô Văn Đào! Dưới sự bảo. ủa đội hộ pháp của gia tộc Ngô Thị và Ngô Sơn, hắn vẫn chết! Con trai của ông ta đã mất rồi? Trong điện thoại, Ngô Chí Vinh hỏi liên hồi. Ngô văn Xương run rẩy cầm điện thoại: ‘Ông nội, ông nghĩ cách liên lạc với Ngô Sơn trước, xem hắn có còn…” Mười phút sau. Cô Tô phòng bị toàn thành phố. Toàn bộ tinh anh của gia tộc Ngô Thị tề tựu ở biệt thự. Không khí nghiêm trọng! Một đám người, ai nấy mặt mũi kinh hãi, sắc mặt tái nhợt nhìn mười bốn hộp tro cốt đặt trên giá. Trên mỗi hộp tro cốt đều dán tên. Tên của Ngô Sơn đập ngay trước mắt. Ngô Sơn, cao thủ số một trong đội hộ pháp của gia tộc Ngô Thị, cũng là cận vệ của trưởng tộc Ngô Chí Vinh. Ngay cả ông ta cũng đã chết, có thể thấy sự việc đã đến mức độ cực kỳ nghiêm trọng! Những người đến sau đều không biết xảy ra chuyện gì. Nhìn thấy trưởng bối của gia tộc ai cũng như đối đầu với kẻ địch lớn mạnh. Bọn họ đều cho rằng, là gia tộc lớn ở phương bắc hoặc phương nam đánh tới. Nhưng rất nhanh sau đó, trưởng tộc của gia tộc Ngô Thị là Ngô Chí Vinh đứng lên. Lúc này ông ta nước mắt giàn giụa, hai mát đỏ quạch. Vốn dĩ tóc bạc mặt hồng hào, bây giờ nhìn lại, đã già đi mười mấy tuổi trong chốc lát. Phẫn nộ!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]