Tô Chính Quốc liên tục tâng bốc Tống Đình Kiệt. Tống Đình Kiệt từ đầu đến cuối vẫn luôn giữ nụ cười bình thản, anh ta đã có quyết định của riêng mình. “Lý Hàng chẳng qua chỉ là một thằng hề tấu hài” “Tuy rằng có tin đồn rằng anh ta đánh đấm rất tốt, nhưng cũng chả biết dùng não!” “Đêm nay, các thế lực lớn ở Giang Châu sẽ tập hợp lại để lấy máu rửa sạch toàn bộ Ninh Châu” “Đợi khi anh ta trở về Ninh Châu, tôi sẽ sai người đặt từng cái đầu của lũ đàn em trước cửa nhà chúng!” “Cậu hai vạch ra chiến lược nhất định sẽ chiến thắng, bái phục bái phục” Trong khi nói chuyện, Tô Chính Quốc lại rót một tách trà cho Tống Đình Kiệt. Tống Đình Kiệt ngồi vắt hai chân, thoải mái hút một điếu thuốc. “Lý Hàng chỉ là một vai nhỏ mà thôi. Người nhà họ Ngụy rơi vào tay anh ta, chỉ có thể cho thấy người nhà họ Ngụy quá ngu ngốc!” Sau khi Tô Chính Quốc nịnh nọt mấy câu, anh ta đột nhiên nói: “Đêm dài như vậy, không có tâm trạng ngủ.” “Trước khi thuộc hạ báo tin tức tốt, cậu chủ Tống có muốn lên giường lớn nghỉ ngơi thoải mái chút không?” “Nhà tôi có hai cô gái rất ngoan ngoãn thuần thục…” “Lòng tốt của ông Tô tôi xin nhận, con người tôi ấy à, hơi ưa sạch, tôi không hứng thú với những thứ người khác từng dùng” Tống Đình Kiệt chuyển chủ đề: “Tuy nhiên, tôi nghe nói cháu gái của Đao Gia rất xinh đẹp, hơn nữa bây giờ vẫn chưa có bạn trai.” Tô Chính Quốc lập tức võ đùi: “Đúng đúng đúng, nghe cậu hai nói vậy thì tôi mới nhớ ra” “Diêu Nhược Nam này ấy à! Không chỉ xinh xắn mà dáng người cũng rất đẹp” “Đặc biệt là hai cái đó, cầm nắm rất vừa tay, khiến người ta nhìn mà thèm thuồng” Nói đến đây, Tô Chính Quốc khựng lại: “Chỉ đáng tiếc bây giờ cánh cổng của Kim Đao hội quán đã đóng rồi.” “Lần trước người của tôi muốn vào nói chuyện với họ” “Kết quả là bị đánh gãy hai chân rồi ném ra ngoài. Đám đàn bà này ngang ngược quá rồi” Vừa nghe Tô Chính Quốc nói vậy, trên mặt Tống Đình Kiệt lập tức lộ ra vẻ cực kỳ hứng thú: “Ngang ngược tốt mà: Anh ta thích nhất là những người phụ nữ không chịu hợp tác. Vừa nghĩ đến những người phụ nữ này nằm trong vòng †ay anh không ngừng phản kháng, chống cự. Tống Đình Kiệt liền cảm thấy toàn thân nóng ran không chịu được nữa. Anh ta lập tức quay đầu nói với Tống Viễn: “Đi bắt Diêu Nhược Nam qua đây cho tôi. Bây giờ tôi muốn thưởng thức” Tống Viễn gật đầu, xoay người rời đi! Tống Viễn vừa đi tới cửa, bên ngoài đột nhiên có người vội vàng chạy vào. “Ông chủ, không xong rồi, không xong rồi!” Người t: quản gia. Tô Chính Quốc tiến đến đá quản gia một cái: “Tôi đã nói với bao nhiêu lần rồi, bình tĩnh, phải bình tĩnh” “Bộ dạng bây giờ của anh còn giống quản gia nhà họ Tô sao? Trông cứ như con chó hoang bên đường.” Quản gia ngồi dưới đất, không dám tự ý đứng dậy, ông ta nhỏ giọng nói: “ Ông chủ, xảy ra chuyện lớn rồi” “Có cậu Tống ở đây, chuyện lớn thế nào đều có thể giải quyết, anh hoảng sợ gì chứ?” Quản gia vội nói: “Nhưng, nhưng lần này là phía bên cậu chủ Tống xảy ra chuyện!” Tống Đình Kiệt vốn đang tươi cười, sắc mặt liền trâm xuống. Anh ta cau mày hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?” Quản gia nhanh chóng đứng dậy, nói một câu không đầu không cuối: “Mất rồi, mất hết rồi: “Bốp!” Tô Chính Quốc tát mạnh quản gia một cái: “Nói tiếng người cho tôi!” Quản gia ôm khuôn mặt sưng tấy của mình, ấm ức nói: “Mã Nam Lăng của An Hải dẫn đầu hơn hai trăm anh em ưu tú tiến vào Ninh Châu từ phía đông bắc” “Nhưng trong vòng chưa đầy nửa giờ, phía chúng ta đã mất liên lạc với họ, không có ai trả lời điện thoại.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]