Lý Hàng nhún vai: “À, quên không nói, sáng nay tôi mới mua lại Tập đoàn Lam Hải rồi.” “Về phần anh rể Hồng Hải Lượng của bà, ông ta vì nhiều vấn đề khác nhau nên phải vào tù ngồi rồi nha.” “Ước chừng trong hai mươi, ba mươi năm nữa cũng không thể ra đâu.” Lời vừa dứt, điện thoại trong túi cậu nhóc trắng trẻo cũng vang lên. Cậu nhóc trắng trẻo càng khóc lớn không ngừng: “Mẹ, làm sao đây? Bọn họ cũng tới bắt con, chúng ta mau đi thôi!” Khi hai mẹ con họ rời đi, Lý Hàng phát hiện Hứa Mộc Tình đang có chút kiềm chế đứng bên cạnh. “Sao vậy?” Lý Hàng hỏi. “Vừa rồi dì Trương nói chuyện hồi nhỏ của tôi, chuyện đó… không thể coi là thật được đâu.” “Hồi nhỏ con trai dì Trương mặc váy, tôi luôn nghĩ cậu ta là con gái nên mới chơi chung” Trong đầu Lý Hàng phác họa ra một bức tranh vô cùng thú vị, anh không nhịn được mà cười thành tiếng. Nụ cười này của Lý Hàng khiến Hứa Mộc Tình hơi buồn bực. Đáng ghét! Tại sao mình lại phải giải thích điều này với anh ta? Nghĩ đến đây, Hứa Mộc Tình xoay người đi vào phòng. Liễu Ngọc Phần đứng bên cạnh hỏi: “Tiểu Hàng, con thật sự mua lại Tập đoàn của người ta rồi sao?” “Vâng, sáng ngày kia cha sẽ có thể chính thức nhận chức chủ tịch tập đoàn mới!” Liễu Ngọc Phần cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi. Chàng rể này cũng quá tài năng rồi! Mua một tập đoàn mà cứ như đi mua rau vậy! “Cái gì!? Chu Thành bị người ta đánh tàn phế?” “Làm sao có thể? Chu Thành là Đệ nhất kiếm sĩ của Ninh Châu. Năm đó, một mình ông ta cầm hai thanh kiếm đánh bại hơn hai trăm người!” Trong văn phòng chủ tịch tập đoàn Thái An, sắc mặt Thôi Hải Phong ngạc nhiên nhìn Thôi Thiên Tứ. “Tin tức này có đáng tin không?” Thôi Thiên Tử gật đầu: “Ba, con đã xác nhận lại nhiều lần rồi.” “Chu Thành thật sự đã bị người ta đánh tàn phế!” “Nghe nói là vì một phần Gà Không Lối Thoát.” Thôi Hai Phong ngẩn người một chút: “Gà Không Lối Thoát?” “Đó là cái quái gì vậy!?” Thôi Hải Phong từ nhỏ đã ăn ngon mặc đẹp, trước giờ chưa từng đến quán ven đường nên đương nhiên không biết đó là cái gì. Theo phản xạ, ông ta tưởng đó là một báu vật. Thôi Thiên Tứ có chút bất lực nói: “Đó chỉ là một món ăn vặt ven đường” “Nghe em trai của Chu Thành nói vì vợ anh chàng đó muốn ăn gà Gà Không Lối Thoát nên mới xảy ra mâu thuẫn với Chu Thành.” “Sau đó đánh ông ta tàn phế” “Thằng khốn!” Thôi Hải Phong ngồi trên sô pha tức giận nói. “Vốn dĩ còn hy vọng Chu Thành có thể giúp chúng ta giết gia đình Hứa Hiểu Dương!” “Thật không ngờ, ông ta lại bị người ta đánh tàn phế.” “Ninh Châu này đúng là Ngọa hổ tàng long!” Ngay sau khi Thôi Hải Phong vừa nói xong, ngoài cửa liền có người gõ cửa đi vào. “Tổng giám đốc, nửa giờ nữa máy bay của cậu chủ Hoàng từ Giang Châu đến sẽ hạ cánh.” Nghe xong, Thôi Thiên Tử ngay lập tức đứng dậy. “Được, tôi sẽ đi ngay!” Cậu chủ Hoàng mà thư ký đề cập là Hoàng Du Quảng, anh họ của Thôi Thiên Tứ. Hoàng Du Quảng là con của gia tộc họ Hoàng ở Giang Châu. Gia tộc họ Hoàng cũng là một trong bảy đại gia tộc ở Giang Châu. Là gia tộc của Hoàng Lạp Mai. Gia tộc họ Hoàng có thể lực hơn gia tộc họ Thôi. Đồng thời, gia tộc họ Thôi có thể ở Đông Hải phát triển lớn mạnh cũng chính là do gia tộc họ Hoàng đứng sau hậu thuẫn. Bây giờ, Hoàng Du Quảng đến Ninh Châu chơi, Thôi Thiên Tứ là em họ thì đương nhiên phải tận tình đón tiếp! Lúc này, Thôi Thiên Tứ đột nhiên dừng lại. Hoàng Du Quảng này đúng như tên của anh ta. Toàn thân từ đầu đến chân đều là màu vàng! Vừa nhìn thấy người đẹp liền ngẩn người, nước miếng thì chảy ròng ròng! Nếu để anh ta nhìn thấy Hứa Mộc Tình, không biết cảnh đó sẽ như thế nào? Ha ha! Một ý tưởng hay! Trước khi Thôi Hải Phong vẫn chưa biết, Thôi Thiên Tử đã bí mật đưa ra một “quyết định lớn”! Anh ta muốn dùng ông anh họ háo sắc Hoàng Du Quảng để phá hủy Hứa Mộc Tình! Sau đó giết chết Lý Hàng! Ngay khi Thôi Thiên Tứ rời đi, thư ký liền nói với Thôi Hải Phong: “Chủ tịch, tôi vừa nhận được tin này.” “Tập đoàn Lam Hải đã phá sản, chủ tịch Hồng Hải Lượng của họ đã bị bắt vào đồn.” “Cái gì!?” Thôi Hải Phong ngã ngồi trên ghế sô pha. Tập đoàn Lam Hải lớn hơn Tập đoàn Thái An của họ, nền tảng lại càng vững mạnh hơn. Vậy mà trong thời gian ngắn như vậy đã phá sản! Là ai? Ai có khả năng âm thầm trừ khử Hồng Hải Lượng trong thời gian ngắn như vậy! Thư ký tiếp tục nói: “Ngoài ra, nhà máy, cơ sở kinh doanh, trụ sở của Tập đoàn Lam Hải đã được mua lại, ngày mai sẽ chính thức bàn giao”. Thôi Hải Phong nhanh chóng nói: “Vậy anh mau chọn cho tôi một món quà, ngày mai tôi sẽ đích thân đến chúc mừng.” Thư ký do dự một hồi, sau đó nói nhỏ: “Chủ tịch, chuyện này…” Thôi Hải Phong cầm tách trà lên nhấp một ngụm trà. “Tiểu Lâm, anh cũng đã theo tôi nhiều năm.” “Làm bất cứ chuyện gì cũng phải vững vàng như tôi, trước mặt Thái Sơn cũng không được biến sắc.” “Có chuyện gì thì cứ nói, làm gì mà phải ấp a ấp úng.” “Chủ tịch tập đoàn mới là… Hứa Hiểu Dương!” “Choang!” Chén trà trong tay Thôi Hải Phong đột nhiên rơi xuống đập xuống đất! Thư ký nói thêm: “Tên của tập đoàn mới là Tập đoàn Lăng Tiêu” Việc thành lập Tập đoàn Lăng Tiêu đã thu hút mọi nhân tài trong giới. Trong số đó, chủ tịch Tập đoàn Thiên Nhất – Lưu Đức Luân cũng có mặt. Ông đã đích thân chủ trì buổi lễ bàn giao của Tập đoàn Lăng Tiêu. Sau một tràng pháo tay nồng nhiệt. Hứa Hiếu Dương, người đã luôn trốn sau đám đông trong suốt những năm qua, ngồi trên xe lăn đi qua. Sân khấu cũng thấp hơn vì hoàn cảnh đặc biệt của ông. Hôm nay ông mặc một bộ vest thẳng thớm. Ánh nắng chiếu rọi lên gương mặt rạng ngời. Không có bài phát biểu đầy ẩn ý nào, cũng không có những lời thề đầy tham vọng. Hứa Hiểu Dương chỉ đơn giản nói ra suy nghĩ của mình. Nhưng chính vì suy nghĩ của ông rất thực tế, rất đơn giản nên đã thu hút được nhiều người có mặt ở đây cùng những tràng pháo tay không ngớt! Lễ bàn giao của Tập đoàn Lăng Tiêu đã diễn ra vô cùng hoành tráng. Lúc này, người làm lên chuyện này – Lý Hàng đang đứng lặng lẽ trên sân thượng tòa nhà. Không lâu sau, Lý Nhị Ngưu bước tới, cung kính đứng sau lưng Lý Hàng. “Ông chủ.” Lý Hàng quay đầu liếc nhìn Lý Nhị Ngưu rồi hỏi. “Địa bàn của Báo Đen đều dọn dẹp sạch sẽ rồi chứ?” “Sạch sẽ rồi ạ.” Lý Hàng khẽ gật đầu. Lý Nhị Ngưu đến từ nông thôn, từ khi còn nhỏ anh đã theo học ở Thiếu Lâm Tự. Anh học về thoái công. Sau khi Lý Nhị Ngưu đến Ninh Châu, anh đã làm nhiều công việc khác nhau. Cũng đã gặp nhiều người ở dưới đáy xã hội, những người luôn tận tâm với công việc. Trước kia anh vẫn là một anh chàng nhân viên giao hàng, chính Lý Hàng đã cưu mang anh. Đồng thời, Lý Hàng cũng giao địa bàn của Báo Đen cho Lý Nhị Ngưu quản lý. Theo chỉ dẫn của Lý Hàng, Lý Nhị Ngưu đã chiêu mộ tất cả những người anh em cùng khổ” mà anh từng quen biết năm xưa. Đi theo Lý Hàng làm chuyện lớn! “Đã tuyển đủ người chưa?” “Theo yêu cầu của ông chủ, tôi đã gọi tất cả những người tôi biết đến rồi.” “Nhưng vì không đủ người nên tôi đã gọi điện cho một số người cùng quê”. Lý Nhị Ngưu nhanh chóng giải thích: “Nhưng họ đều là những người trung thực, phù hợp yêu cầu của ông chủ.” Lý Hàng hơi nghiêng đầu liếc Lý Nhị Ngưu. Anh cười nói: “Anh làm việc tôi rất yên tâm.” Trong mắt Lý Nhị Ngưu lóe lên vẻ hưng phấn. “Cảm ơn ông chủ!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]