Chương trước
Chương sau
Chớp mắt ba ngày đã trôi qua.
Dự án bến tàu đang tiến triển vô cùng thuận lợi.
Trong khía cạnh này, năng lực của Hứa Mộc Tình đã được thể hiện rất tốt.
Lúc đầu, kỹ sư dự án và các nhân sự liên quan cảm thấy Hứa Mộc Tình xinh đẹp như vậy, chắc chắn năng lực không ra làm sao.
Kết quả Hứa Mộc Tình lại vô cùng hiểu biết.
Tất cả mọi thứ, chỉ cần hỏi qua một lần liền có thể nhanh chóng đưa ra một câu trả lời chính xác.
Quan trọng hơn chính là cô ấy biết rất nhiều!
Hứa Mộc Tình từng theo học ngành Quản trị kinh doanh tại Đại học Yên Kinh. Nhưng cô hiểu rất rõ về kỹ thuật xây dựng và các ngành công nghiệp hậu cần, vận tải.
Hơn nữa, khi đối diện với sự việc, cô không phải kiểu dựa theo nguyên mẫu không linh hoạt mà lại rất độc lập nói ra những kiến thức mình thấy được từ trong sách.
Mặt khác, cô ấy có thể tự phát hiện ra vấn đề ngay từ đầu.
Mà còn đưa ra giải pháp với tốc độ nhanh nhất.
Chỉ trong thời gian ba hai ngày, Hứa Mộc Tình đã có được sự ưu ái và kính trọng của tất cả mọi người.
So với Hứa Mộc Tình, Lý Hàng lại trở thành một nhân viên nhàn rỗi.
Mỗi ngày anh chịu trách nhiệm đưa đón Hứa Mộc Tình đi làm.
Nếu dùng lời của Hứa Mộc Tình mà nói, mỗi ngày Lý Hàng đều có một cuộc sống rất “viên mãn”.
Hôm nay, lại một ngày “viên mãn” nữa trôi qua.
Lý Hàng và Hứa Mộc Tình trở về nhà.
Vừa mở cửa liền ngửi thấy mùi thức ăn thơm nức mũi.
Liễu Ngọc Phần đã nấu một bữa ăn ngon.
Theo quan điểm của Lý Hàng, ngay cả một đầu bếp của khách sạn Thuyền Buồm bảy sao tại Dubai cũng không thế so sánh với bà.
Sau này nếu có cơ hội anh sẽ để mẹ vợ phát huy hết tài nghệ nấu nướng của mình.
Trong nhà bếp.
Hứa Hiểu Dương ngồi trên xe lăn giúp Liễu Ngọc Phần nhặt rau.
Liễu Ngọc Phần nấu nướng hăng say.
Hai người đang nói chuyện phiếm.
Sắc mặt Liễu Ngọc Phần vẫn hơi tái nhợt.
Cảnh tượng bị đám côn đồ kia đuổi theo đến bây giờ vẫn khiến bà tim đập chân run.
Hứa Hạo Nhiên ở bên cạnh thỉnh thoáng lại vung nắm đấm, nhao nhao muốn tìm bọn côn đồ đó để tính số.
Nhìn thấy Lý Hàng đi vào, Hứa Hạo Nhiên nhanh chóng đứng lên hỏi Lý Hàng.
“Anh rể, trực thăng đó là anh gọi đến ạ?”
Lý Hàng không hề né tránh, trực tiếp gật đầu.
Liễu Ngọc Phần vừa nghe thật sự Lý Hàng đã gọi trực thăng đến, mặt bà bất giác lộ ra vẻ đau lòng.
“Thuê một chiếc máy bay trực thăng tốn bao nhiêu tiền?”
“Mẹ! Con mượn máy bay trực thăng của một người bạn, không mất tiền:
Sau khi nghe câu trả lời của Lý Hàng xong, Liễu Ngọc Phần, Hứa Hiếu Dương và Từ Hạo Nhiên kinh hãi nhìn Lý Hàng.
Đặc biệt là Hứa Mộc Tình, trên đường về nhà cô đã hỏi mấy lần nhưng Lý Hàng cũng không nói dối như vậy.
“Bạn nào mà có cả trực thăng vậy con?”
Lúc này, khoé miệng Lý Hàng hơi nhếch lên.
Hứa Mộc Tình vừa thấy hành động này của Lý Hàng liền biết anh lại chuẩn bị “chém gió” rồi.
“Dạ,là thế này ạ?
“Khi con còn là một người ăn xin, có một người bạn cũng ăn xin cùng con.”
“Cậu ấy nhặt máy đồ linh tinh, rồi nhật được một chiếc máy bay trực thăng, sau đó con dùng keo con voi dán lại.
Hứa Mộc Tình đừng bên cạnh đưa tay đỡ trán, vẻ mặt cạn lời nhìn Lý Hàng.
“Quỷ nói dối”
Liễu Ngọc Phần và Hứa Hiểu Dương nhìn nhau.
Bây giờ họ hoàn toàn không biết được đâu là thật, đâu là giả.
Tuy nhiên, điều duy nhất họ có thể chắc chắn là Lý Hàng sẽ không bao giờ làm hại họ.
Chỉ là đến bây giờ họ vẫn không hiểu tại sao những người như Lý Hàng lại trở thành con rể của họ?
Không lẽ chỉ vì muốn chữa trị tim cho Hứa Mộc Tình thôi sao?
Không hiểu.
Thực sự không thể hiểu nổi.
Mà lúc này, Lý Hàng đột nhiên nói ra một câu khiến mọi người kinh ngạc.
“Ba”
“Mẹ”
Từ nhỏ con đã mồ côi ba mẹ, truớc giờ chưa từmg được cảm nhận hơi ấm của gia đình.
“Con thấy được dáng vẻ mà một gia đình nên có từ nhà mình. Tuy gia đình chúng ta không giàu có nhưng lại rất êm ấm.”
“Đây là điều mà con tim kiếm cả đời”
“Chỉ cần mọi người không ghét bỏ, cả đời này con cũng sẽ không rời đi.”
Nghe xong những lời của Lý Hàng Liễu Ngọc Phần và Hứa Hiếu Dương nhìn nhau cười.
Thoát cái thức ăn đã được chuẩn bị xong.
Gia đình họ quây quần bên bàn ăn ấm cúng.
Lý Hàng lấy một chai rượu Mao Đài từ dưới bàn lên.
Hữa Mộc Tình sửng sốt một lúc: “Anh mua chai rượu Mao Đài này lúc nào vậy?”
Lý Hàng đáp: “Lúc em không chú ý”
Hứa Mộc Tinh tỏ vẻ khó hiểu: “Rốt cuộc lúc tôi không để ý anh đã lén lút làm cái gì?
Lý Hàng cười một cái rồi thì thầm: “Chuyện mà em không biết còn nhiều lắm.”
“Anh nói cái gi?”
“Không có gì, anh nói hôm nay em thật xinh đẹp
“Hừ, miệng lưỡi ngọt sớt” Tuy nói như vậy, nhưng trong lòng Hứa Mộc Tình vẫn cảm thấy rất ngọt ngào.
Nhưng khi nhìn ánh mắt của Lý Hàng, về mặt nghi hoặc của cô càng ngày càng nghiêm trọng.
Tên xấu xa này chắc hẳn đang che giấu rất nhiều chuyện
“Rượu Mao Đài đắt lắm , chúng ta uống thứ khác đi” Hữa Hiếu Dương vội nói. Lý Hàng chưa kịp đáp thì Hứa Hạo Nhiên đã trả lời thay: “Ba, anh rể nhiều tiền mà, cứ thoái mái đi a”
Dưới gầm bàn, Liễu Ngọc Phần đá Lửa Hạo Nhiên một cái.
Liễu Ngọc Phần nói với Lý Hàng: “Con à, mẹ biết con đánh bạc kiếm tiền nhanh.”
“Nhưng dù sao nguồn gốc của đống tiền này cũng không rõ ràng, con nên sống một cách ngay thẳng”
“Với lại sau này đừng vì mọi người mà tiêu nhiều tiền như vậy!”.
Lý Hàng mở chai rượu Mao Đài rót cho Hứa Hiếu Dương một ly “Mẹ, con rất sẵn lòng tiêu tiền vì mọi người!
“Hơn nữa, nếu không tiêu chỗ tiền này cho mọi người, chẳng lẽ để chúng trong ngân hàng mốc meo hay sao ạ?”
Lời vừa dứt, Hứa Hạo Nhiên ngay lập tức giơ ngón tay cái lên.
“Anh rể nói rất hay. Anh rể, em nghĩ..
“Im miệng!” Liễu Ngọc Phần và Hứa Mộc Tình đồng thanh!
Hứa Hạo Nhiên tủi thân cúi đầu xuống.
Nhìn món cá riêu chua trên đĩa, cậu thở dài ngao ngán.
“Con chỉ là một đĩa cá riêu chua, vừa chua, vừa nát lại thừa thãi”
“Rầm!”
Đột nhiên!
Cửa nhà họ bị người ta đạp tung ra.
Gió lạnh!
Ngoài cửa đột nhiên có một trận gió lạnh gào thét ập vào!
Trận gió lạnh đến thấu xương
Khiến người ta phải lạnh sống lưng.
Hứa Hạo Nhiên không khỏi co cổ lại.
Quay đầu nhìn thì chỉ thấy một người đang đứng ngoài cửa.
Anh ta không cao, có thân hình mảnh mai.
Nhưng, đôi mắt thật sắc bén.
Sắc như một con dao!
Người đàn ông bước vào.
“Này! Ông là ai!?”
Hứa Hạo Nhiên đứng dậy định bước tới nhưng đột nhiên vai ông đã bị Lý Hàng giữ chặt.
Không biết từ lúc nào Lý Hàng đã đứng cạnh Hứa Hạo Nhiên.
Vẻ mặt anh bình thản.
“Để anh giải quyết.”
Người này là một cao thủ đáng gờm được nhà họ Thôi thuê tới, Diệp đại sư.
Diệp đại sư đứng vững.
Ánh mắt sắc bén nhìn vào Lý Hàng.
Lúc này, anh ta mỉm cười.
Lạnh lẽo.
Tàn nhẫn!
“Đêm nay, tất cả những người người họ Hứa trong nhà này đều phải chết”
“Cậu nhóc, nếu cậu không phải người trong gia đình này thì bây giờ quỳ xuống dập đầu, ta sẽ tha cho cậu.”
“Nếu không thì.”.
“Chết!”
Diệp đại sư liếc mắt một cái khí thế liền hừng hực!
Lý Hàng hoàn toàn không bị khí thế của Diệp đại sư áp đảo, ngược lại anh dừng dung trả lời.
“Tôi cũng cho ông một cơ hội, quỳ xuống dập đầu, tôi sẽ tha cho.”
“Ha ha ha ha!”
Cười!
“A ha ha ha ha!”
Cười một cách ngông cuồng.
“Không biết tự lượng sức mình. Không biết sống chết”
“Nếu mày đã muốn chết, vậy tao sẽ hoàn thành tâm nguyện cho mày!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.