Sau khi đóng cửa lại, tâm trạng Hứa Thâm có phần sa sút.
Thích, hình như cũng sẽ khó chịu.
Yên Hành Chi nói rất to, bảo người ta gửi định vị cho anh ấy, bảo anh ấy sẽ đến ngay lập tức.
Hứa Thâm nhìn thời gian, nửa đêm mười một giờ, tụ tập trễ như vậy, lại còn O dễ thương, lại còn gọi tay vịn, là kiểu bar đó sao? Hay là hộp đêm nào đó? Dù sao chỗ tụ tập Yên Hành Chi muốn đến chắc chắn không phải nơi đứng đắn gì.
Hứa Thâm cất lịch trình của mình đi, chắc không cần dùng nữa rồi. Omega ngẩn người, nghe tiếng động cơ xe vang lên, cuối cùng theo đèn xe đi xa dần.
Biệt thự trống trải chỉ còn lại một mình Omega, chỉ còn lại tiếng hít thở của một người, tiếng bước chân của một người.
Lúc đóng cửa ngón chân bị vấp, vừa rồi không phát hiện, lúc này Hứa Thâm mới cảm thấy đau. Cởi tất ra, chỗ bị đập phải đã tím bầm lên, nhất là móng chân, chạm chút thôi mà cũng đau vô cùng.
“Shh” Hứa Thâm xuýt xoa, không biết do đau hay là còn lý do nào khác, trước mắt dần dần nổi lên một tầng hơi nước.
Đêm nay không có trăng, gió đêm lay động rèm cửa. Trong khu nhà ở nơi xa, những ngọn đèn ấm áp giống như vì sao rơi trên mặt đất, có sáng lên, cũng có lụi tắt, lần lượt đan vào nhau trong màn đêm giá rét.
Trên kính có một bóng người mơ hồ, Hứa Thâm cách một tầng hơi nước, nhìn chính mình trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-lau-moi-thich-o-lanh-lung/2498302/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.