Không đúng, sao hắn có thể thích O lạnh lùng được chứ?
Yên Hành Chi nghĩ không ra.
Nhưng dù sao, vừa nhìn thấy Hứa Thâm khóc là hắn liền đau lòng.
O ngọt ngào O mềm mại gì đó trong đầu đều biến mất hết, hắn chỉ muốn ôm chặt lấy Hứa Thâm thôi.
“Vẫn đau đúng không?” Động tác của Yên Hành Chi rất nhẹ, bôi nước thuốc màu đỏ nâu lên chỗ bị thương của Hứa Thâm một cách nhẹ nhàng. Ngón chân mà bị đập vào cửa đau cỡ nào, người chưa từng bị sẽ không thể biết được, nhưng Yên Hành Chi lại hiểu rõ. Khi còn nhỏ hắn rất nghịch, thường xuyên bị ngã, ngón chân bị va đập cũng không để ý đến ngày hôm sau chẳng thể đi lại được luôn.
“Mấy ngày tới không được xuống giường, bên viện nghiên cứu chút nữa anh sẽ xin nghỉ giúp em, nghỉ ngơi cho khỏe đã, có được không?” Yên Hành Chi nói.
“Nhưng mà —” Hứa Thâm phản đối, dạo này viện nghiên cứu đang bề bộn.
“Không nghỉ phép thì chỉ có thể ôm em đi làm được thôi,” Yên Hành Chi bổ sung, ngang ngược không nói lý: “Nghỉ ngơi hai ngày, nếu không có thể sẽ cà nhắc cả tháng đấy!”
Cuối cùng Hứa Thâm vẫn xin nghỉ, dù chân được chườm đá, cũng đã bôi thuốc rồi nhưng bằng mắt thường vẫn có thể thấy rõ nó đang sưng lên.
Yên Hành Chi thu dọn hòm thuốc, dặn dò Hứa Thâm không được lộn xộn rồi đi cất đồ.
Chờ Yên Hành Chi đi rồi, Hứa Thâm mới thử cử động chân. Chỗ cổ chân vừa nãy được Alpha nắm lấy dường như còn lưu lại chút hơi ấm, Hứa Thâm nắm chặt tay một cách mất tự nhiên, đầu cúi thấp, lỗ tai từ từ nhuốm màu đỏ.
Tay Yên Hành Chi có một lớp chai mỏng, không gây cộm, khi chạm vào da sẽ có chút ma sát, nóng đến phát hoảng.
Hứa Thâm biết, đôi tay này cũng đã từng nắm lấy tay y, kéo y ra phía sau.
Nhưng lúc đó trái tim y không loạn nhịp như thế này.
“Shh—” Giây phút mũi chân vừa tiếp xúc với mặt đất, Hứa Thâm chỉ cảm thấy đau như bị kim châm. Lúc nãy còn đỡ, chỉ hơi tê tê thôi, giờ thì đau toàn tập.
“Sao lại xuống rồi?” Yên Hành Chi còn sốt ruột hơn cả y, chạy nhanh tới đỡ lấy Omega không an phận. Yên Hành Chi chạy vội, lúc ôm y hơi dùng sức, bàn tay to rộng mạnh mẽ vừa vặn đáp xuống sau lưng Hứa Thâm.
Hứa Thâm quay mặt sang một bên, có hơi phiền muộn.
Quầng đỏ lan ra từ bên tai.
Yên Hành Chi cẩn thận thả người xuống, lại kiểm tra thêm lần nữa, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm. Cũng chính lúc này, Yên Hành Chi mới phát hiện ra lỗ tai đỏ bừng của Omega.
Là xấu hổ sao?
Hay là do cái khác?
Omega nhà hắn hình như hơi bị ngoan quá.
Trong lòng Yên Hành Chi như bị mèo cào một cái.
Vệt đỏ tiếp tục lan ra, mắt Omega đỏ lên vì khóc, rõ ràng khóc rất bình thường, chỉ im lặng rơi nước mắt thôi mà mí mắt với chóp mũi lại đỏ bừng lên.
Đáng thương cực kỳ.
Yên Hành Chi cảm thấy mình không phải là người nữa rồi.
Hắn bỗng nghĩ đến việc muốn làm Hứa Thâm khóc dữ dội hơn, tốt nhất là tay bám lấy vai hắn hoặc là không bám nổi lấy vai hắn, ngón tay vô lực duỗi ra, muốn nắm lấy cái gì đó nhưng lại không nắm được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]