Edit: Cháo
Hình như hắn thích O lạnh lùng rồi.
Không đúng, sao hắn có thể thích O lạnh lùng được chứ?
Yên Hành Chi nghĩ không ra.
Nhưng dù sao, vừa nhìn thấy Hứa Thâm khóc là hắn liền đau lòng.
O ngọt ngào O mềm mại gì đó trong đầu đều biến mất hết, hắn chỉ muốn ôm chặt lấy Hứa Thâm thôi.
“Vẫn đau đúng không?” Động tác của Yên Hành Chi rất nhẹ, bôi nước thuốc màu đỏ nâu lên chỗ bị thương của Hứa Thâm một cách nhẹ nhàng. Ngón chân mà bị đập vào cửa đau cỡ nào, người chưa từng bị sẽ không thể biết được, nhưng Yên Hành Chi lại hiểu rõ. Khi còn nhỏ hắn rất nghịch, thường xuyên bị ngã, ngón chân bị va đập cũng không để ý đến ngày hôm sau chẳng thể đi lại được luôn.
“Mấy ngày tới không được xuống giường, bên viện nghiên cứu chút nữa anh sẽ xin nghỉ giúp em, nghỉ ngơi cho khỏe đã, có được không?” Yên Hành Chi nói.
“Nhưng mà —” Hứa Thâm phản đối, dạo này viện nghiên cứu đang bề bộn.
“Không nghỉ phép thì chỉ có thể ôm em đi làm được thôi,” Yên Hành Chi bổ sung, ngang ngược không nói lý: “Nghỉ ngơi hai ngày, nếu không có thể sẽ cà nhắc cả tháng đấy!”
Cuối cùng Hứa Thâm vẫn xin nghỉ, dù chân được chườm đá, cũng đã bôi thuốc rồi nhưng bằng mắt thường vẫn có thể thấy rõ nó đang sưng lên.
Yên Hành Chi thu dọn hòm thuốc, dặn dò Hứa Thâm không được lộn xộn rồi đi cất đồ.
Chờ Yên Hành Chi đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-lau-moi-thich-o-lanh-lung/2498299/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.