Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30
Chương sau
Ta ngu dốt, không biết làm thế nào trợ giúp hắn phi thăng, ta không biết làm thế nào giúp thân thể phàm nhân kiếm được đủ công đức phi thăng. Ta cũng không hiểu về giác ngộ. Ta bắt đầu tìm người để giúp đỡ hắn. Ta đã tìm tất cả những vị thần tiên ở nhân gian mà ta biết nhưng không ai sẵn sàng dạy cho hắn. Ta không dám dạy hắn. Tư chất của ta vốn bình thường lại lười biếng, không thích tu luyện. Ta sợ dạy cho hắn điều gì sai trái làm hắn tẩu hỏa nhập ma. Ta chỉ nói với hắn một số tiên pháp cơ bản. Hắn có căn cơ sâu trong linh hồn, tu hành rất nhanh. Ta cho rằng hắn sẽ rất vui vẻ, phàm nhân được tiếp xúc với tiên thuật hắn là phải vui sướng như điên mới đúng chứ? Nhưng cả ngày hắn trông ủ rũ, không còn rạng rỡ như trước. Ta không biết tại sao, có lẽ là giai đoạn suy nghĩ quá nhiều mà người trẻ thường mắc phải.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30
Chương sau