Hai người dựa vào nhau rất gần, dường như gần hơn bất cứ lúc nào, Lục Niệm còn nghe thấy hơi thở của bọn họ, nhàn nhạt, hòa quyện vào nhau.
“đùng” một tiếng, cánh cửa trước mặt nặng nề đóng lại, hai người vệ sĩ đứng ngây ra tại chỗ, đưa mắt nhìn nhau.
Giây tiếp theo, bọn họ cầm điện thoại, gọi cho Thẩm Mạn.
Trong phòng bệnh, hai người hai suy nghĩ khác nhau, căng thẳng tách tay nhau ra.
Lục Niệm Niệm ôm canh gà, cọ chân chạy qua, một bên nói: “may quá còn nóng, nếu bị nguội thì ăn mất ngon.”
Tống Kim Triêu lo lắng đi theo phía sau cô, lặng lẽ dõi theo hành động của cô.
Lục Niệm Niệm cẩn thận từng ly từng tý tách bát ra, đưa cho cậu: “Cái này là bà tớ nấu, một chút vấn đề cũng không có.”
Dường như sợ cậu còn bị ám ảnh, Lục Niệm Niệm an ủi trước.
“Không cần”
Tống Kim Triêu mặt không biểu tình cự tuyệt, mí mặt nhẹ nhàng rủ xuống, lộ ra màu sắc nhàn nhạt, Lục Niệm Niệm hoài nghi, hai ngày nay khẳng định cậu không có ngủ.
Cậu trực tiếp từ chối, Lục Niệm Niệm không biết phải làm sao.
“Cậu biết không con gà mẹ này được hầm cả ngày, tớ còn phải đi đường xa mang tới”
Lục Niệm Niệm mím môi, quan tâm nói: “Cậu uống mới có thể nhanh chóng khỏe lại.”
“mặt cậu sưng thành như vậy, không đẹp chút nào, cậu có biết không hả?”
Cô gái nghiêng đầu, đôi mắt trong veo tràn đầy hy vọng.
Sưng thành như vậy phải trách ai, cô còn dám nói, dù sưng thành đầu heo, cậu vẫn đẹp trai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-khong-phai-vi-em-dang-yeu-sao/1266385/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.