Khi hắn tỉnh dậy, tuyết ngừng rơi gió cũng ngừng thổi. Rèm cửa chưa kéo lên phản chiếu ánh sáng mặt trời chói mắt. Hắn híp mắt lại một lúc rồi mới chính thức tỉnh ngủ. Hắn vén chăn lên, Hoắc Thiếu Ngải vẫn đang vùi trong ngực hắn. Hương thơm tươi mái nhưng mãnh liệt toát ra từ thân thể đơn bạc dẻo dai của y, tựa như lại khuấy động lên trong Chu Tuyển Danh cảm xúc mê muội. Hắn mau chóng tỉnh táo lại, nhẹ nhàng đẩy Hoắc Thiếu Ngải ra. Hoắc Thiếu Ngải chậm rãi mở ra cặp mắt đen mê hoặc. Y vẫn chưa phục hồi tinh thần vì tối qua chăm sóc hắn đến tận đêm, quá mệt mỏi.
""Em đừng dán đến gần anh như vậy, anh còn đang bị bệnh đấy.""
Giọng điệu của hắn không lạnh không nhạt chỉ thờ ơ lạ thường, Hoắc Thiếu Ngải cảm thấy hơi lạ lẫm. Trước đây kể cả hai có ầm ĩ như nào trước đấy, Chu Tuyển Danh cũng sẽ không dùng giọng điệu này để nói chuyện với y.
Hoắc Thiếu Ngải liếm cằm Chu Tuyển Danh sau đó đè hắn xuống giường.
""Em còn nghĩ chúng ta làm hòa rồi."" Hoắc Thiếu Ngải trắng trợn nói.
Chu Tuyển Danh quay mặt ra chỗ khác: ""Thế em cho rằng chúng ta làm hòa rồi chắc?""
""Chẳng lẽ anh vẫn giận em à""
""Thế em không giận à?""
Chu Tuyển Danh hỏi ngược lại.
Vì có hắn ở bên cạnh, Hoắc Thiếu Ngải thiếp đi lúc nào không hay. Hai người thân mật dựa vào đối phương, cánh tay cũng dán chặt lấy nhau. Đôi bên yên lặng trầm mặc một hồi, nhưng thân thể tiếp xúc lẫn nhau khiến thân thể hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-khong-ly-hon-giu-lai-an-tet-a/3891536/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.