Thẩm Niệm Sơ trợn tròn hai mắt, nhìn chằm chằm vào Trần Gia Ngư với vẻ không thể tin nổi.
Keng…
Cành và lá của cây ngô đồng bên cạnh chàng trai nhẹ nhàng đung đưa theo làn gió thoảng, xé tan ánh sáng đọng trên má cậu thành từng mảnh, tạo ra cảm giác hư ảo khó tả trong sự mơ hồ.
Khung cảnh trước mắt khiến cô thậm chí còn tưởng mình bị ảo giác.
Trần Gia Ngư không nói đùa.
Nếu không tại sao khi nói điều này, giọng điệu của cậu ta lại hệt như trước, không có chút dao động nào, thậm chí biểu cảm vẫn bình tĩnh như vậy, không hề xen lẫn vẻ giễu cợt hay chột dạ.
Như thể tất cả những gì cậu ấy nói đều là sự thật.
Cậu ấy thực sự đã trùng sinh một trăm lần.
Nhưng ảo giác ấy chỉ tồn tại trong một thoáng ngắn ngủi.
Là Thẩm Niệm Sơ có cảm nhận sâu sắc về sự ngây thơ của mình.
Trần Gia Ngư, tớ không ngờ cậu lại là người như vậy...
Cô cười nhạt, quyết định vạch trần lời nói dối của chàng trai.
"Được rồi, nếu cậu đã nói như vậy thì đưa ra một số bằng chứng xem nào..."
“Hay là nói cho tớ biết năm nay cậu thi đại học được bao nhiêu điểm đi? Là một người trùng sinh, chắc hẳn cậu phải biết chứ?"
Keng…
Tiếng chuông tiếp tục ngân vang một hồi lâu.
Câu trả lời của Trần Gia Ngư nằm ngoài dự đoán của cô.
"Tớ không biết."
"..."
Thẩm Niệm Sơ đột nhiên cảm thấy mình còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-ho-ly-dang-yeu-voi-muon-ngan-chieu-tro/2595139/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.