Lí Nhạc tiếp tục nhìn xuống dưới.
"Tại sao ư? Một trong những nguyên nhân là từ thời xa xưa, tài bắn cung của người Việt đã được rất nhiều người ca ngợi.”
"Từ [Mạnh Tử]: “Nếu có người ở đây, người Việt giương cung mà bắn đấy”, đến [Hàn Phi Tử]: “Hậu Nghệ đeo cái vòng vào ngón tay, cầm cây cung giương lên bắn thì...", rồi đến [Việt Tuyệt Thư]: "Bắn người Phổ cũng là việc luyện binh của người Câu Tiễn..." và cả "Ngô Việt Xuân Thu", tất cả đều cho thấy người Việt rất giỏi bắn cung, cho nên việc họ có phải là tấm gương điển hình để phê phán hay không là điều dễ hiểu."
Sau khi đọc xong, Lí Nhạc chết lặng.
Dựa trên cách hành văn này thì cậu ta thực sự đã đọc "Mạnh Tử", "Hàn Phi Tử", "Ngô Việt Xuân Thu", và thậm chí là cả "Việt Tuyệt Thư" không mấy phổ biến?
Nếu đối phương chỉ đọc mỗi "Hoài Nam Tử” thì dù rất ngạc nhiên, nhưng Lí Nhạc vẫn thấy điều đó là có thể. Nhưng cậu trai trẻ trước mặt ông không chỉ thuộc một đoạn trong "Hoài Nam Tử mà còn biết cả nội dung trong "Mạnh Tử", "Hàn Phi Tử" và "Ngô Việt Xuân Thu", thật không thể tin nổi.
Đáng ngạc nhiên hơn nữa là "Việt Tuyệt Thư". Đó là một bộ sử sách hỗn hợp ghi lại lịch sử địa phương của nước Ngô Việt vào thời cổ đại, được mọi người gọi là "Biên niên sử địa phương". Nhưng đến cả bản thân Lí Nhạc cũng mới chỉ nghe tên chứ chưa từng đọc qua, bởi dù sao các tác phẩm quốc học kinh điển có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-ho-ly-dang-yeu-voi-muon-ngan-chieu-tro/2595105/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.