Minh Quân là cô gái hay thẹn thùng; gương mặt cô đỏ bừng lên, trông càng xinh đẹp.
− Được rồi, được rồi, không nói đuà nữa, dọn hàng, chúng ta đi ăn tối.
Có mấy lần Minh Quân đến thăm Ngoc. Viên cũng từng nói:
− Các đồng sự nói cậu đã lên ngôi, không đến nữa đâu!
Minh Quân bật cười:
− Uống nước nhớ nguồn, sao lại không đến chứ?
− Thật đáng khâm phục.
Nhưng, tối nay, khi Ngọc Viên đề nghị đi ăn tối thì phát hiện mặt Minh Quân không vui, cô biết bạn mình chắc có chuyện muốn bàn.
Ngọc Viên hiểu ý, cô liền bảo các đồng sự:
− Tôi quên mất, sớm mai phải tổng kết hoá đơn nộp về cửa hàng chính cuả chị Quần, các cậu giúp tôi rà soát al.i, tôi sẽ mang thức ăn về đây.
Khi cả hai ngồi trong một phòng lạnh - gần cửa hàng, goị thức uống xong, Ngọc Viên đi ngay vào đề, hỏi:
− Tìm tôi có chuyện à?
Câu hỏi thật đơn giản, nhưng nước mắt Minh Quân đã chảy xuống.
− Chuyện gì thế? Gia Huy có chuyện à? - Ngọc Viên hỏi, cô biết hiện giờ, đứa con là tất cả đối với Minh Quân.
Minh Quân lắc đầu, khẽ thở dài, nói:
− Tôi định xin nghỉ việc, khó đương nổi công tác.
Ngọc Viên cũng thở dài:
− Trên đời có bao nhiêu công việc vưà ý chứ? Những uẩn khúc trong công việc và các đồng nghiệp, cậu không nuốt trôi được sao? Trải bao gian nan mới có được ngày hôm nay, chắc chắn có nhiều người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-gio-trong-dem/2147758/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.