Phùng Nghiêu đã mất cả đêm để suy nghĩ về từ không xứng mà Châu Bách Sơn nói. Trong mắt em người không xứng trong mối quan hệ này phải là em mới đúng.
“Hắn ta sẽ không bao giờ thay đổi. Phùng Nghiêu, cậu cho đi rất nhiều nhưng nhận lại là thứ gì?! Cậu nghĩ trong tình yêu người ta sẽ lau nước mắt bằng tiền thật sao?!”
Không có chuyện đó. Hơn ai hết Phùng Nghiêu hiểu. Em đến với Mộ Thiên Tầm chưa bao giờ vì tiền, có lẽ vì thế mà thứ em nhận về chỉ toàn là tổn thương. Em đau đớn khi góp nhặt những mảnh vỡ ghép lại trái tim đã đủ úa tàn của mình. Châu Bách Sơn nói đúng. Em yêu Mộ Thiên Tầm hơn yêu tiền, nên hắn mới có thể làm em đau khổ. Mà Mộ Thiên Tầm cũng dùng điều đó khiến em không thể sống nổi.
“Cậu sẽ cần một cuộc sống giàu sang phú quý sao?!”
Không. Phùng Nghiêu không cần quá giàu. Nghe vô lý nhưng mọi thứ trong em chỉ cần bình ổn là em vui rồi. Em nhìn thấy cuộc sống nhung lụa hào nhoáng quá lâu để hiểu rõ bên ngoài vỏ bọc xa hoa bóng bẩy chính là những khối ung nhọt đáng sợ thế nào.
Em chỉ cần bình đạm qua ngày.
Phùng Nghiêu thức trắng cả đêm, phát hiện ra quả nhiên như lời cậu chủ nói. Dù là đường nào thì em và Mộ Thiên Tầm cũng không thể sánh bước bên nhau như cách em mong cầu.
Em khát cầu sự tự do và tình yêu đích thực, thứ mà Mộ Thiên Tầm chẳng thể cho em.
Mộ Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-gio-thoang-qua/3422125/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.