“Phùng Nghiêu, chuyến đi này tôi cần một đầu bếp. Cậu đi với tôi.”
Phùng Nghiêu có chút sững người khi nghe Châu Bách Sơn đề nghị. Một lời đề nghị không cho phép chối từ. Em cũng không hiểu vì sao cậu hai lại cần em đi theo trong khi bao nhiêu năm qua cậu luôn độc lai độc vãng.
“Mày cần Phùng Nghiêu đi theo làm gì?”
Hiển nhiên Châu Bách Chi cũng nghi ngờ, gã chưa từng nghe thằng em mình đề cập đến vấn đề này bao giờ.
“Em không quen ăn đồ ngoài.”
“Thế bao lâu nay mày húp không khí mà sống à?!”
Bao lâu nay Châu Bách Sơn đi đây đi đó có bao giờ kêu ca nửa lời đâu mà bây giờ lại trở chứng. Gã híp mắt lại, nhìn chằm chằm thằng em mình với một tâm thế tràn đầy hỏi chấm.
“Mày nói đi. Có chuyện gì?!”
“Chỉ là tôi thấy ăn không ngon. Anh cả, đừng nói là một đầu bếp anh cũng keo kiệt với tôi đấy nhé?!”
Châu Bách Chi cười khinh.
“Tao là người keo kiệt thì sao. Đúng thế, tao không cho mày mượn đấy. Ai cũng không cho, Phùng Nghiêu càng không.”
Châu Bách Sơn không quan tâm lắm đến cái sự phản đối của anh mình. Y nhìn Phùng Nghiêu là nhân vật chính của câu chuyện nhưng vẫn đứng đó.
“Thế nào? Cậu thì sao, Phùng Nghiêu!!”
Đây là một câu hỏi không có câu trả lời đối với Phùng Nghiêu. Em nửa muốn đi, nửa lại không muốn đi. Em không muốn rời xa căn nhà mà mình đã lớn lên từ nhỏ. Tính em vốn dĩ nhút nhát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-gio-thoang-qua/3422114/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.