Khi Châu Bách Sơn thưởng thức bữa sáng thì anh trai y đi vào. Sự thật là y không ưa người anh này chút nào cho nên thái độ cực kì khó chịu, thậm chí là y quyết định lơ đẹp đi.
"Sao thế? Mới bao nhiêu lâu mà mày quyết định không thèm nhìn mặt tao rồi sao?"
Im lặng.
Châu Bách Chi cũng không để ý việc em trai lơ mình. Gã xoay nhẹ con dao găm trong tay, nhìn ngắm nó bằng sự yêu thích khó tả.
Phùng Nghiêu không hiểu lắm mối quan hệ anh em của hai người này. Nhưng em biết Châu Bách Chi thật sự quan tâm em trai mình và nhị thiếu gia cũng không ghét bỏ cậu chủ như trong tưởng tượng.
"Mày về rồi thì sang phía Tây giải quyết công chuyện của đám buôn người ở đó đi."
"Không."
Châu Bách Sơn nhẹ nhàng từ chối anh trai mình, bằng cái giọng điệu lạnh lẽo, không cho phép người khác bắt bẻ.
"Này...mày ăn của nhà này bao nhiêu rồi mà bảo giúp chút chuyện cũng không đồng ý là sao hả!!?"
"Từ năm mười tuổi tôi đã không lấy trợ cấp rồi. Anh cả, còn mấy thứ kia là anh tự nguyện tặng tôi còn gì."
"Tao không quan tâm. Mày phải đi. Nếu không tao sẽ cho người phá phòng tranh của mày."
"Anh dám."
"Mày nghĩ có việc gì mà tao không dám hả!?"
"Anh thử động vào tranh của tôi xem!?"
Hai cậu chủ bắt đầu cãi vã. Phùng Nghiêu từ dưới bếp chạy lên nhà ăn thì đã thấy cậu cả muốn dùng dao phóng cậu hai còn cậu hai chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-gio-thoang-qua/3422109/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.