Em cười tươi tựa như nắng mai vậy, rồi bất chợt em hỏi tôi:
- Nếu sau này em biến mất, liệu anh có đi tìm em không.
- Ngốc này, em nghĩ rằng em có thể thoát khỏi tay anh dễ dàng vậy sao.
- Thì anh cứ trả lời câu hỏi của em đi.
Tôi đáp lại em một cách qua loa cho xong chuyện.
- Haizzz tất nhiên là có rồi.
- Chỉ vậy thôi sao? Anh chả lãng mạn gì cả.
Tôi nghe em nói vậy mà lực bất tòng tâm, nhưng mà em nói cũng không hề sai, tôi là một người không biết bày tỏ tình cảm với người khác vì trước đây quá khứ của tôi không mấy tốt đẹp. Nhưng chắc cũng đành phải chiều theo ý em.
- Vậy anh phải trả lời sao đây?
- Thế nào cũng được, nhưng phải thật là lãng mạn.
- ...
- Không được sao?
- Cho dù có phải phiêu bạt ngàn dặm, có chèo đèo vượt nghìn khúc sông anh vẫn sẽ đi tìm em.
- Anh học đâu ra cái kiểu này vậy? /em nói kiểu trêu ghẹo tôi/
- Anh cũng không biết nữa.
Em hỏi một câu đùa giỡn nhưng ngay cả bản thân tôi cũng không biết câu trả lời chính đáng. Chỉ là lúc đang hoang mang không biết bày tỏ với em thế nào thì ý nghĩ ấy chợt lóe lên trong tâm chí tôi.
Câu nói ấy có phần thân thuộc nhưng cả tôi và em đều không thể nhớ ra được. Vậy rốt cuộc tại sao lại có cái câu nói ấy?
Đến buổi tối ngày hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-gio-mang-em-den-ben-toi/2853981/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.