Thế giới đó, chỉ có một mình ngươi thôi sao?
Chuyển ngữ: Mẫn Hạ Trấn
__________
Quả nhiên lúc hai người về lại toà viện mà lúc nãy thợ săn ném gà rừng vào, ông lão đang đun nước nóng trong phòng bếp, còn Thạch Hãn Hải đi vào phòng ngủ, ngồi cạnh bàn một lát sau đó lại không chịu ngồi im nữa mà thắp sáng ngọn nến đặt gần tay mình.
Cơ mà ông chưa kịp mở giấy tờ ra thì chất giọng "pháo nổ" trong nhà lại vang lên, thúc giục ông đi ngủ sớm đi, gà cũng sắp gáy sáng rồi. Thạch Hãn Hải chỉ đành tắt nến choàng áo tựa vào đầu giường, nhưng vẫn không hề cảm thấy buồn ngủ. Lắng tai cẩn thận nghe động tĩnh bên ngoài, tiếng cửa phòng cách vách 'kẽo kẹt' đóng lại, đợi đàn gà đi về ổ, ông mới lẳng lặng đi vào phòng bếp, lấy chiếc màn thầu lạnh ngắt từ trong vỉ hấp ra, kẹp ớt cay và dưa muối vào ăn cho đỡ đói.
Liễu Huyền An bỗng thốt một câu: "Đại nhân đang ngã bệnh, vẫn nên ăn chút đồ mới nấu thanh đạm bổ dưỡng dễ tiêu hoá, nếu không sợ là sẽ bị đau dạ dày."
Thạch Hãn Hải tràn đầy tâm sự, lúc này nghe thấy phía sau có người nói chuyện, nhất thời không ý thức được có gì không đúng, còn thở dài theo: "Dân chúng trong thành liên tiếp mắc bệnh, ta còn đâu ——" nói tới đây, ông mới chợt phản ứng lại, xoay người thì thấy một vị công tử trẻ tướng mạo cực kỳ tuấn tú đang đứng bên cửa, bạch y dài mảnh như ủ trong ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-gio-lon-co-chon-quay-ve/2188628/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.