Đúng là Lương Thú không thích màu trắng cho lắm, bởi màu trắng quá sạch, sạch sẽ như một nắm tuyết, có lẽ chỉ nên bay bổng trên vòm trời trong sạch giống như vậy, được người đời ngẩng lên nhìn ngắm. Tây Bắc đâu đâu cũng gió cát, trên chiến trường khắp nơi đều là sương máu cùng với khúc chân khúc tay bị đứt ra, nếu màu trắng thuần sa vào khung cảnh này một chuyến thì không biết sẽ bị dính phải bao nhiêu thứ dơ bẩn.
Nhưng dù có không thích thì hắn cũng chưa ngang ngược tới nỗi cấm người ta mặc đồ trắng, nói muốn đưa tới mấy bộ xiêm y, đơn giản chỉ là bởi bộ xiêm y Liễu nhị công tử đang mặc thực sự vừa to vừa rộng, chỉ thích hợp ngồi luận đạo với mấy lão thần tiên râu bạc ở sâu trong rừng trúc, không hợp hạ phàm làm việc.
"Đêm nay về nghỉ sớm một chút." Lương Thú nói, "Ngày mai một đại phu khác trong thành cũng sẽ lên núi, tuy y thuật của hắn ta không thấm vào đâu nhưng ít nhất làm việc vẫn nhanh nhẹn hơn những người không thông thạo y lý, có chuyện gì ngươi cứ phân phó cho hắn ta đi làm là được."
Liễu Huyền An đáp ứng, nhìn đối phương rời đi rồi trở về nghiên cứu thi thể Đỗ Kinh tiếp. Y không cảm thấy công việc này có gì vất vả, ngược lại mỗi lần tìm ra một loại cổ trùng khác nhau, tàng thư trong đầu y đều có thể tìm ra ghi chép tương ứng, điều này khá thú vị.
Mùa hè nhiệt độ lên cao, thi thể chưa trải qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-gio-lon-co-chon-quay-ve/2188618/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.