Ta nói, ta muốn du ngoạn tới Tây Bắc làm khách
Chuyển ngữ: Mẫn Hạ Trấn
__________
Lúc Cao Lâm đang trên đường tới phân quán Bạch Hạc ở thành Thường An vẫn chưa biết thứ tác loạn lúc bấy giờ chính là cổ độc, cho nên vẫn dựa theo nhu cầu "không chế ôn dịch", mượn chủ sự y quán gần một trăm đệ tử có tiếng —— số lượng còn nhiều hơn cả số người bệnh còn lại trên núi Đại Khảm. Đám đệ tử với khí thế mênh mông cuồn cuộn chạy lên núi suốt đêm, Liễu nhị công tử lập tức biến về sâu gạo lười biếng, nằm ì trên giường, không chịu động ngón tay quý giá kia một lần nào.
Mấy hôm trước y thực sự rất mệt, bây giờ gánh nặng trên vai đã được dỡ xuống, mệt mỏi tích tụ lại của mấy hôm trước lập tức kéo về, như thể bị một khối thép đè chặt tứ chi, nặng nề tới nỗi không động đậy nổi. Y nghỉ ngơi từ lúc trời tối mà thẳng đến tối hôm sau vẫn chưa tỉnh ngủ, giấc mơ cũng hỗn loạn mơ hồ, không hình thành được một tình tiết hoàn chỉnh nào, cũng chỉ nhớ được hồ nước vắng vẻ dưới thác nước.
Hôm nay Kiêu Vương điện hạ hình như không tới.
Y nghĩ thầm trong mộng, ờ, hình như là lên đường tới tiêu cục rồi.
Vị khách đầu tiên của ba nghìn thế giới lúc tới không chào hỏi, lúc đi cũng không từ biệt tử tế một câu, Liễu nhị công tử khẽ thở dài, tuy y đã quen lủi thủi một mình, nhưng vẫn cảm thấy chuyện này rất đáng tiếc.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-gio-lon-co-chon-quay-ve/2188609/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.