Bởi vị chư vị tiên hiền đều có hứng thú với Kiêu Vương điện hạ... Đương nhiên cũng có thể là bị bắt phải thấy hứng thú, ai bảo toàn thể vũ trụ càn khôn ở nơi này đều xoay tròn trong đầu Liễu nhị công tử, làm gì có đạo lý phận sống nhờ sống gửi lại không nghe theo lời chủ nhân thế giới? Vì thế bọn họ đành xếp hàng bên suối nước nghe hết nửa ngày Kiêu Vương điện hạ rốt cuộc có bao nhiêu đẹp đẽ cao quý oai hùng, buồn ngủ không chịu nổi.
Mà Liễu Huyền An trong hiện thực cũng vô cùng mệt không nhấc nổi đầu. Thế nhưng Lương Thú quá dung túng y, muốn ngủ thì cho ngủ, hoàn toàn không đặt đệ tử tà giáo đứng nhung nhúc trên núi này vào mắt. Thường Tiểu Thu đứng bên cạnh nhìn mà tim vọt lên tận cổ họng, cùng với đó là một tia sùng bái mù quáng, không hổ là Kiêu Vương điện hạ, cục diện phức tạp đến cỡ này mà vẫn bình tĩnh ứng đối, nhất thời phân tâm không thèm nghe người trên đài đang nói gì nữa, chỉ mơ màng vỗ tay phụ họa theo.
Thân hình Lương Thú cao lớn lại đứng ở cuối hàng ngũ, cho nên dù Ô Mông Vân Nhạc ngồi trên đài cao cũng không hề cảm thấy phía bên này phát sinh dị thường. Nàng ngồi không nhàn rỗi đã đánh giá toàn bộ người tập hợp hôm nay, những gương mặt tiều tụy mà cuồng tín kiểu này nàng đã thấy qua rất nhiều, không có gì hiếm lạ, huống chi phần đông thiếu nữ sẽ không muốn nhìn chằm chằm mãi vào mấy ông chú trung niên. Xem xét tỉ mỉ một vòng, lúc này Ô Mông Vân Nhạc nhận ra chỉ có hai người có thể xưng hợp mắt, một người mang khí phách thiếu niên, kẻ còn lại... Chân mày nàng hơi giật một cái, bởi vì nàng phát hiện đối phương cũng đang chăm chú nhìn mình.
Giáo đồ không được phép nhìn thẳng vào Thánh nữ, thế nên vừa rồi mới có người bị trừng phạt mà chết. Nhưng ánh mắt của Tống Trường Sinh quá mức trắng trợn hoàn toàn không có ý định che giấu, Ô Mông Vân Nhạc bị hắn nhìn cũng có chút hoang mang hoảng hốt.
Lương Thú yên lặng nắm chặt chuôi kiếm.
Thường Tiểu Thu dùng dư quang thoáng nhìn cũng vội vàng cầm kiếm lên, thật ra cậu ta không phát hiện ánh mắt của Tống Trường Sinh và Ô Mông Vân Nhạc giao nhau, nhưng làm việc theo Kiêu Vương điện hạ chắc chắn không bao giờ sai.
Lúc này Dương thánh sử đã đọc xong giáo lý, Liễu Huyền An cũng đứng lên khỏi tảng đá bên suối nước khoát tay áo, uể oải nói: "Bây giờ ta thật sự phải đi rồi, nếu các vị còn muốn nghe nữa chỉ có thể đợi lần sau."
Đám hiền giả thoạt nhìn cũng không có khao khát muốn nghe thêm, ai cũng như trút được gánh nặng hồ hởi tiễn y rời đi. Liễu Huyền An vẫy tay gọi một con bạch hạc chuẩn bị bay về thế giới thực, bên tai đột nhiên truyền tới một tiếng động mạnh ——
"Làm càn!"
Y vội vàng mở bừng mắt.
Lương Thú đang nắm một bàn tay y xoa nắn, thấp giọng: "Đừng sợ, không sao cả."
Chỗ bọn họ không sao, nơi có chuyện là một đầu khác. Tống Trường Sinh thản nhiên hỏi: "Ta làm càn thế nào?"
"Dám cả gan vô lễ với Thánh nữ chẳng lẽ không tính là làm càn?" Dương thánh sử hạ giọng nhắc nhở, "Tống tiên sinh, chớ quên thân phận của ngươi."
"Thân phận, ta có thân phận gì?" Tống Trường Sinh đẩy đám người ra, chậm rãi tiến lên, "Là đệ nhất chú kiếm sư Trung nguyên, hay là một kẻ tội nghiệp mất đi thê tử mới cưới?"
Các đệ tử Bạch Phúc giáo thấy tình hình không ổn lập tức xông lên bao vây hắn, Dương Diệu lại không lập tức hạ lệnh xử trí theo giáo quy, chỉ nói: "Bi kịch của Tống phu nhân, cả Thánh nữ và ta đều vạn phần đau lòng, nhưng hồn phách của nàng đang trên đường trở về rồi, lúc này Tống tiên sinh cần gì phải gây khó dễ, chẳng lẽ ngươi không sợ nàng hồn phi phách tán, không bao giờ quay lại được nữa sao?"
"Vạn phần đau lòng, hồn sắp trở về?" Tống Trường Sinh bật cười chế giễu, hai mắt sung huyết đỏ ngầu, trên mặt không có bao nhiêu phẫn nộ, chỉ dùng giọng nói mệt mỏi khàn khàn rành mạch lên án, "Nếu không có các ngươi, thê tử ta đã không chết. Nàng vốn chỉ ra ngoài mua một bó hoa lại bị dụ dỗ vào gian Phật đường kia, các ngươi lợi dụng tâm tính nàng lương thiện không rành thế sự, từng bước lừa vàng lừa bạc trong tay nàng, lừa nàng ăn trộm kiếm ta vừa rèn. Đúng, ta cũng có phần sai, ta không nên một lòng trầm mê rèn kiếm, xa nhà mãi không trở về, gần một năm sau mới nhận ra nàng có biểu hiện bất thường."
Hiện trường nổi lên tiếng xôn xao, kỳ thật những người đứng ở đây không phải ai cũng là giáo đồ cuồng tín tiều tụy mà lẫn vào một bộ phận khác có ý đồ riêng. Mấy năm gần đây Bạch Phúc giáo phát triển chóng mặt hừng hực khí thế, bọn họ cũng đỏ mắt muốn tìm đến chia một chén canh cho nên mới bày ra bộ dạng thành kính hiến dâng, nếu thuận lợi chen chân lên được địa vị cao sẽ dễ bề kiếm chác.
Bộ phận người này quá hiểu bản chất của Bạch Phúc giáo, bây giờ nghe Tống Trường Sinh mắng chửi chỉ âm thầm thấy buồn cười, tiếp tục chờ xem Dương thánh sử mất mặt —— Mấy hôm nay bị lão già kia đè đầu cưỡi cổ, bọn họ đã sớm tích một bụng lửa giận, thế nên không một ai đứng ra khuyên ngăn, đều đứng yên xem náo nhiệt.
Dương Diệu bị mắng xanh cả mặt, lão ta vốn muốn để lại mấy phần mặt mũi cho Tống Trường Sinh, bởi vì trong thiên hạ đúng là không còn chú kiếm sư nào giỏi hơn hắn, nếu có thể kéo một người như vậy vào Bạch Phúc giáo, sau này rất có lợi để phát triển sự nghiệp ở võ lâm Trung nguyên. Thế nhưng có vẻ như Tống Trường Sinh lại không tính toán giữ mặt mũi cho lão, gần như kéo toàn bộ ngụy trang xuống mắng chửi không ngừng, mắng chính mình sơ suất, mắng tà giáo tham lam, hắn chỉ thẳng vào Ô Mông Vân Nhạc, lớn tiếng nói: "Là ngươi giết nàng!"
Dương Diệu không nhịn được nữa: "Làm hắn câm miệng cho ta!"
Đệ tử Bạch Phúc giáo leng keng rút đao khỏi vỏ, Tống Trường Sinh lại thả người nhảy lên, thiên hạ đệ nhất chú kiếm sư cũng là thiên hạ đệ nhất ám khí sư, chỉ trong giây lát, một loạt phi tiêu bắn ra từ vạt áo hắn như mưa xuyên thủng cổ họng những kẻ xung quanh.
Tiếng kêu la thảm thiết vang vọng, một giáo đồ hô lên: "Bảo vệ Thánh nữ!"
Tất cả mọi người cùng nhào lên không phân biệt thật giả, đã là đệ tử Bạch Phúc giáo sẽ không có chuyện trơ mắt đứng nhìn Thánh nữ gặp nạn. Chỉ có Lương Thú và Thường Tiểu Thu vẫn đứng nguyên tại chỗ bảo vệ cho tiên ngủ vừa bước ra khỏi mộng.
Tống Trường Sinh cũng không bắt giữ thành công Ô Mông Vân Nhạc, bởi vì thiếu nữ thoạt nhìn yếu ớt trói gà không chặt kia lại có khinh công tuyệt đỉnh, chỉ lách người một cái đã nhẹ nhàng bay lên như cánh bướm rồi lướt qua người vừa định bắt mình. Tống Trường Sinh nhanh chóng nhận ra mặt mình đau rát như bị móng tay đối phương cào trúng, vươn tay lên sờ đã thấy máu tuôn đầm đìa.
Thường Tiểu Thu sốt ruột: "Hắn không phải đối thủ của những người ở đây."
Lương Thú nói: "Hắn cũng không tính toán chiến đấu một mình."
"Hả?" Thường Tiểu Thu khó hiểu, "Có ý gì... A!"
Cậu ta thất kinh hét lên một tiếng làm những người trên bốn phía đài cao đều nhìn về hướng này, cũng chấn kinh không kém. Bọn họ không hiểu thiếu tiêu đầu của Vạn Lý tiêu cục vì sao đột nhiên lại nhảy vực tự sát, hơn nữa vực núi cũng không ở bên đó.
Thường Tiểu Thu trượt dọc theo sườn núi lăn xuống nhanh như chớp, hai tay bắt lung tung cành khô cây cỏ bên cạnh, cậu ta chưa kịp phản ứng vì sao Kiêu Vương điện hạ lại đẩy mình xuống núi, bên tai đã vang lên một tiếng nổ mạnh!
Liễu Huyền An được Lương Thú cẩn thận che dưới người, tuy đã bịt chặt tai nhưng vẫn bị dư âm ong ong trong đầu mất nửa ngày. Đài hoa bị nổ dập nát, nơi chốn đều là tay chân đứt lìa máu me rơi rụng, Tống Trường Sinh quỳ rạp dưới đất, miệng ồng ộc phun máu tươi, hai mắt phẫn hận dõi theo bóng áo trắng nhanh chóng lẩn sâu vào rừng. Hắn muốn đứng dậy đuổi theo, nhưng chưa lết được mấy bước đã bổ nhào ngã phịch xuống.
Hắn nghĩ mình nhất định sẽ chết, hoặc có lẽ đã chết rồi, chết mà chưa kịp báo thù cho thê tử.
Thế nhưng lúc hắn mở mắt ra lại không nhìn thấy Địa phủ, mà là một phòng trong khách điếm.
"Tống tiên sinh, ngài tỉnh rồi?" Một thiếu niên có đôi mắt to tròn đang ngồi túc trực bên giường, "Uống miếng nước đi đã."
Tống Trường Sinh nghi hoặc nhìn cậu.
"Ta là đệ tử Bạch Hạc Sơn Trang, tên A Ninh." Thiếu niên tự giới thiệu, "Là công tử nhà ta cứu tiên sinh trở về."
Tống Trường Sinh dần dần nhớ lại tình tiết sau vụ nổ, cố gắng ngồi dậy hỏi: "Công tử nhà ngươi, là công tử của Bạch Hạc Sơn Trang sao? Vì sao y lại có mặt trên ngọn núi kia?"
"Ừm, là nhị công tử nhà ta, công tử đến thành Độ Nha cũng là vì Bạch Phúc giáo." A Ninh đỡ hắn, "Thời gian tới tiên sinh chưa thể xuống giường được đâu, bị thương rất nghiêm trọng, lại còn trúng độc, ít nhất phải điều dưỡng khoảng một năm rưỡi."
Tống Trường Sinh không mấy để ý thương thế trên người mình, chỉ mải suy nghĩ vì sao nhị công tử Liễu gia lại bị cuốn vào vụ án liên quan đến tà giáo, liền hỏi: "Chẳng lẽ, chẳng lẽ người Bạch Phúc giáo còn dám ra tay mượn sức cả Bạch Hạc Sơn Trang rồi?"
"Cái đó thì không có, chuyện kể ra dài lắm, để lát nữa công tử nhà ta giải thích cho ngài nghe thì hơn." A Ninh giúp hắn xử lý vết thương ở chân, "Nguy hiểm thật đấy, chỉ sơ sẩy một chút nữa thôi là cái chân này và cánh tay trái của ngài cũng mất luôn rồi."
Tống Trường Sinh cười khổ: "Ta vốn cũng đâu muốn sống tiếp."
"Ta đã gặp qua nhiều người không muốn sống nữa, nhưng biết đâu khúc mắc có thể giải quyết thì sao, tóm lại còn sống vẫn tốt hơn một ít chứ." A Ninh nhanh nhẹn cột xong băng vải, "Tiên sinh uống chén nước trước, để ta đi mới công tử vào."
Cậu chạy ra hành lang, trước hết ghé mắt vào khe cửa cẩn thận nghe ngóng nửa ngày, xác định công tử nhà mình đang không dựa gần Vương gia mới gõ cửa thông báo: "Tống tiên sinh đã tỉnh rồi ạ."
Liễu Huyền An đang xử lý vết trầy da trên mặt Thường Tiểu Thu: "Ta biết rồi, cứ để cho hắn chờ một lát đi."
Thiếu niên đau nhe răng trợn mắt, nhưng bởi vì Lương Thú cũng có mặt ở đây nên vẫn kiên cường không rên một tiếng, ngược lại còn mạnh mẽ giả vờ vân đạm phong khinh hỏi: "Làm sao Vương gia phát hiện ra ở đó có chôn thuốc nổ?"
"Ngửi được, ở lâu trên chiến trường nên mũi rất nhạy cảm với các loại chất nổ." Lương Thú nói, "Hơn nữa dù Tống Trường Sinh thất thủ cũng không đi bắt Thánh nữ mà cố ý cầm chân bọn họ hướng lên đài cao, mục đích càng rõ ràng hơn, hắn muốn kéo theo mọi người đồng quy vu tận."
Mục đích này gần như đã đạt được tám phần, hai phần còn lại, một là chính hắn không chết, vào thời khắc mấu chốt bị chuôi kiếm của Lương Thú bay tới đánh mạnh vào sườn nên tránh thoát khỏi trung tâm vụ nổ, hai là vị Bạch Phúc Thánh nữ kia cũng không chết, mũi chân nàng đạp lên đỉnh đầu Dương Diệu mượn lực bay đi, không mất một cọng lông tóc nào.
Dương Diệu thì bị nổ tan xác đầu thân mỗi nơi một mảnh, không ai biết chính xác rốt cuộc lão ta tự nguyện hy sinh thân mình cho Thánh nữ hay là không chạy kịp, bị nàng ta đá một cước vào giữa đống thuốc nổ.
Thường Tiểu Thu vẫn chưa hết sợ hãi: "Bao nhiêu người, trong số đó còn có những người rất có địa vị, cứ như vậy mà chết sao."
Thiếu niên chưa trải sự đời đương nhiên không giống Liễu nhị công tử không quan tâm sống chết cho nên lòng bị đả kích rất lớn, tiếp tục nói: "May mắn là ta đến đây, nếu không..." Nếu không cha mình sợ là không thể tránh được kiếp nạn.
Liễu Huyền An băng bó cho cậu ta xong, bỏ lại thiếu niên sắp sửa trưởng thành một mình thương xuân bi thu trong phòng rồi cùng Lương Thú đi sang phòng cách vách. Tống Trường Sinh đang ôm chén nước thất thần, nghe tiếng cửa phòng mở ra vội ngồi thẳng dậy: "Liễu nhị công tử."
Ánh mắt hắn dừng trên người Lương Thú, sửng sốt không thể tin mất một lát mới nói tiếp, "Kiêu Vương điện hạ?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]