Liễu Huyền An thử cự tuyệt một lần, y đã buồn ngủ lắm rồi, may mà Kiêu Vương điện hạ cũng chỉ nói suông ngoài miệng chứ không ngoan cố khăng khăng chứng minh bản thân không hư thận, dù sao trong thành vẫn còn ti tỉ việc phải lo, không quá thích hợp để nói chuyện yêu đương phong nguyệt, thế là hai người chỉ ôm ôm ấp ấp nhau yên ổn ngủ suốt đêm. Giữa trưa hôm sau chờ Liễu Huyền An tỉnh dậy, Lương Thú đã sớm ra ngoài, chỉ còn A Ninh gà gật nằm sấp bên cạnh giường ngủ.
"Vương gia đi từ lúc nào?"
"Sáng sớm đã đi rồi." A Ninh đánh cái ngáp, "Vương gia lợi hại thật, hình như ngài ấy không cần ngủ luôn hay sao ấy."
"Không phải không cần ngủ, mà là công việc quá nhiều nên không có thời gian nghỉ ngơi." Liễu Huyền An ngồi dậy, "Mau diễn cho xong vở kịch của Tống tiên sinh để Vương gia yên tâm ngủ mấy ngày đi thôi. Bây giờ lời đồn đãi trong thành đã đến trình độ nào rồi?"
"Hết thảy đều phát triển theo kế hoạch của chúng ta." A Ninh nói, "Thêm hai ngày nữa Tống tiên sinh sẽ được 'sống lại'."
Quả thật cũng nên "sống lại" rồi, bởi vì nếu hắn còn không xuất hiện nữa thì phỏng chừng bá tánh toàn thành sẽ bị mấy âm thanh lò rèn đinh đinh đang đang trắng đêm làm nổi điên hết. Cổng chính phủ nha đã sớm bị dân chúng vây kín, dưới áp lực truy vấn của tất cả mọi người, rốt cuộc quan phủ cũng chịu hé ra chút tiếng gió mờ mịt thừa nhận, đúng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-gio-lon-co-chon-quay-ve/2188467/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.