Binh sĩ trong doanh trại nghe tin Vương gia toàn thắng trở về đều kích động đổ ra ngoài đón, kết quả toàn bộ bị Cao Lâm xua trở về, hỏi: "Liễu nhị công tử đâu?"
"Không biết, sáng sớm nay đã không thấy đâu rồi, hình như cũng không xuống núi khám bệnh."
Lần này Lương Thú xuất chinh mang theo Khổ Hựu, mà Liễu Huyền Triệt thân là đại phu đương nhiên cũng phải đi theo. Trước khi đi hắn còn đặc biệt dặn dò đệ đệ, ở phương diện trau dồi tay nghề y thuật không thể nhàn hạ bỏ bê ngày nào, còn ra luật lệ cách năm mười ngày phải xuống chân núi ngồi lều khám bệnh một lần —— Nói là cách năm mười ngày, nhưng bá tánh ở thôn xóm chung quanh nghe danh thần y đều đổ xô rồng rắn đi khám bệnh, cách năm mười ngày mới khám thật sự không thể xong.
Chuyện này khiến sâu lười mệt gần chết.
Cùng làm A Ninh mệt gần chết theo.
Thậm chí Liễu Huyền An còn nghĩ, để ta ở lại trong thôn cũng được mà, dù sao cả đại ca và Vương gia đều không ở quân doanh, lại đỡ phải chạy đi chạy lại mệt nhọc. Thế nhưng hộ vệ Kiêu Vương phủ phụ trách bảo vệ y và Ngự lâm quân lại không đồng ý, dù sao nơi này vẫn là Tây Nam, là hang ổ Bạch Phúc giáo, không ai biết trong bóng tối đang có thứ gì dơ bẩn nhìn chằm chằm. Vương gia đã có lệnh, Liễu nhị công tử nhất định không được qua đêm bên ngoài.
Vì thế Liễu Huyền An đành phải một nắng hai sương chạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-gio-lon-co-chon-quay-ve/2188454/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.