Sáng sớm Liễu Huyền An ở trong mộng mơ mơ màng màng trở mình, cánh tay quơ sang bên cạnh người chỉ bắt được một khoảng không. Y nhíu mày nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mặt trời chỉ mới tờ mờ chiếu xuống một tầng hơi mỏng, tiếng thao luyện của binh sĩ xa xa cũng vừa bắt đầu, vì thế bèn tùy tay khoác một lớp áo ngoài muốn đẩy cửa phòng đi hỏi A Ninh thử, kết quả trùng hợp bắt quả tang người nào đó vì tiết kiệm thời gian mà không thèm đi cửa chính, nghênh ngang trèo tường nhảy vào viện, cử chỉ hùng hổ có thể sánh ngang với dân đầu trộm đuôi cướp.
"..."
Lương Thú: "Khụ."
Hắn làm như thản nhiên nhảy xuống đất đỡ vai người trong lòng đẩy vào trong, miệng mồm tận lực lái đề tài: "Có chuyện tốt đây, nghe xong ngươi nhất định rất vui. Chúng ta đã xác định được đại khái vị trí đáp xuống của con thanh diêu kia, cũng chính là nơi Mộc Triệt đang ẩn thân."
"Ở đâu?"
"Đỉnh Thanh Thương Ngọc. Người của tộc Loan Đao Ngân Nguyệt chạy theo, bọn họ tận mắt nhìn thấy con chim kia đáp xuống chỗ sâu nhất trong núi."
Thanh Thương Ngọc là dãy núi chướng khí đậm đặc nhất ở đất Tây Nam quanh năm không tiêu tan, bốn phương tám hướng đều là cổ thụ xanh ngắt, một mặt tương liên với Thập Diện Cốc. Lương Thú đã sớm đoán hang ổ Bạch Phúc giáo có lẽ phải ở đâu đó gần đây, nhưng địa hình xung quanh quá trắc trở, binh sĩ bình thường khó có thể ra vào cho nên vẫn chưa thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-gio-lon-co-chon-quay-ve/2188429/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.