Mùa hạ ở Tây Nam nóng bức vốn dễ dàng khiến cơ thể không khỏe, lại thêm vùng rừng núi ẩm ướt nhiều muỗi trùng sinh sôi, bất cẩn bị trùng độc chích một cái có khi mưng mủ hoặc sưng to cả nửa lòng bàn tay, còn có người lên núi hái thuốc bị ngã, đi đốn củi bị rìu chém rách chân. Tóm lại dù là bệnh lớn hay bệnh nhỏ, chỉ cần có bệnh đều có thể đến lán chữa bệnh của quân doanh Tây Nam khám không mất tiền.
Tin tức nhanh chóng truyền khắp Thập Diện Cốc.
Sau đó lan xa ra rất nhiều thôn xóm bên ngoài Thập Diện Cốc.
Liễu Nam Nguyện mặc váy đỏ rực rỡ ngồi trong căn phòng sáng sủa sạch sẽ xem chẩn cho bá tánh, thủ vệ đứng canh hai bên sân cũng đều mang dung mạo tuấn mỹ quý khí ngời ngời. Cao Lâm gần như đã tận dụng toàn bộ vốn thẩm mỹ ít ỏi của mình cống hiến cho y quán này, thậm chí còn treo trên mái hiên một chuỗi chuông gió bằng trúc, dây treo dùng những dải lụa hơi trong suốt phát sáng long lanh dưới ánh nắng, thu hút vô số cánh bướm bay về.
A Ninh cảm thán: "Không ngờ Cao phó tướng còn có một phương diện thẩm mỹ thế này."
Liễu Huyền An nằm trên tháp trúc phẩy quạt: "Trong lòng ai cũng có sở thích chưng diện thôi."
Y lười biếng nói mà ngữ khí như ngái ngủ, mí mắt thoạt nhìn cũng sắp dán lại đến nơi rồi. A Ninh vừa thấy đã nhanh tay vạch mắt y ra, kêu to: "Công tử không được ngủ, Vương gia đã sai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-gio-lon-co-chon-quay-ve/2188420/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.